Nghe thấy giọng nói này, Hàn Tam Thiên lập tức mở mắt ra, khung cảnh trước mắt là bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, dưới chân là thảm cỏ trải tiêu điều tra dài.
Bên cạnh là sóng biển đang vỗ vào vách núi.
Hoan nghênh người, hoan nghênh Hàn Tam Thiên đến với nơi chân trời góc bể xa xôi này."
Dứt lời, một bóng đen đột nhiên hiện hình, một người với gương mặt trắng bệch và một thân hình áo đen xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên khoảng chừng mười mét.
Cơ thể dị thường hệt như một con dơi, nhìn vào khiến người khác có cảm giác ghê rợn đến sởn cả gai óc, hơn nửa trên gương mặt trắng bệch như bột mỳ ấy là đôi mắt đỏ ngầu như máu, người như hắn khi đi ra ngoài không cần nói người ta cũng biết hắn không phải là người lương thiện gì.
Hắn vừa cười liền lộ ra những chiếc răng nanh đen xám xịt.
“Chân trời góc bể sao?"Đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật giống như đang ở một góc Ở chân trời, không một bóng người cây cỏ, nước biển thì nối liền với chân trời.
“Có thể được thiên hạ đệ nhất Hàn Tam Thiên người nhận ra, xem ra tiếng tăm của lão phu ta quả thật không tệ, đúng vậy, ta chính là Dạ quỷ" Dạ quỷ vừa cười vừa lạnh lùng đáp.
“Có thể nhận ra người không phải bởi vì người giỏi giang gì, chỉ là bộ dạng nhếch nhác chạy trốn thục mạng vào ban ngày của người khiến người khác khó quên." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.
“Ngươi nói cái gì?" Dạ Qủy đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi thốt lên.
“Các huynh đệ khác của ta đâu?" Hàn Tam Thiên đột nhiên thay đổi chủ đề.
Dạ Qủy đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó phất tay, cách đó một trăm mét xuất hiện một kết giới trong suốt khổng lồ, trong đó là hàng trăm người bị nhốt.
Trừ lão đại Đại Bình Thiên và nhị quái, tam quái của Giang Bắc Thất quái ra, thì còn có Tứ quái, ngủ quái và Liễu Sa, Thất mụi cũng bị nhốt trong đó.
Phù Mãng và các huynh đệ của Liên minh thần bí, còn có các nhân vật trên giang hồ khác mà Hàn Tam Thiên quen hoặc không quen khác nữa.
“Tam Thiên"
“Hàn đại hiệp."
“Minh chủ"
.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, đám người không ngừng vui mừng, kích động mà lên tiếng kêu cứu.
Nhưng có như thế nào đi chăng nữa thì kết giới vẫn không cho họ tiến lên thêm được nửa bước, chỉ có thể đứng đó gào thét lên.
“Không đúng, ngay cả Hàn đại hiệp cũng đã đến đây, vậy chúng ta...chúng ta không phải đã hết hi vọng rồi sao?"
Có người đang kích động vui, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bất giác thốt lên những câu nói đầy thất vọng.
“Thả bọn họ ra" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.
“Cái gì?" Dạ Qủy vừa phá cười lên vừa đưa tay ngoáy ngoáy vào trong lỗ tai, bộ dạng hết sức khinh thường: "Ta không nghe lầm đấy chứ, khi nảy người vừa dạy ta hay là đang ra lệnh cho ta làm vậy?"
“Hàn Tam Thiên ơi là Hàn Tam Thiên, ban ngày người có thể sai khiến ta làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà khi đến ban đêm..." Dạ quỷ cười rồi đột nhiên gầm lên: "Ở đây, ta mới chính là vua"
Dứt lời, một luồng hắc khí bay ra từ người hắn.
Hàn Tam Thiên cách đó mười mét nhưng lại không hề cảm nhận được gì, cả người chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh kì quái
mạnh mẽ tấn công tới, sau đó cả người bay ngược ra xa, rồi ngã sõng soài trên đất.
“Tam Thiên."
“Minh chủ."
“Hàn đại hiệp"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đột nhiên bị đánh bay ra xa, tất cả vô cùng hoảng hốt. . ngôn tình hoàn
Dù gì Hàn Tam Thiên cũng là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Lau vệt máu trên miệng, Hàn Tam Thiên mĩm cười, sau đó từ từ bò dậy, đưa mắt nhìn Dạ quỷ, lạnh lùng đáp: “Thú vị đấy."
Dạ quỷ nở nụ cười u ám, sau đó vòng hai tay lại: “Vậy sao? Có rất nhiều chuyện thú vị nữa, chỉ sợ ngươi không đủ sức chơi với ta mà thôi."
“Ta không chơi lại sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng giống như ban ngày hệt như con rùa rụt cổ thì ta đã mãn nguyện rồi." Lạnh lùng đáp, sau đó Hàn Tam Thiên gia tăng tốc độ Ở chân, cơ thể bắt đầu vận công, nhắm thẳng vào dạ quỷ tấn công tới.
“Như vậy sao?"
Đối với sự tấn công mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên nhưng Dạ quỷ lại không hề hoảng sợ, lạnh lùng không thèm để ý, sau đó tay phải bắt đầu dùng lực.
“Pằng pằng pằng”
Hai bên giao đấu kịch liệt với nhau.
Hai tay của Hàn Tam Thiên nhanh như cắt, dùng sức vô cùng mạnh, nhưng Dạ quỷ lại chỉ dùng một tay đỡ đòn, vô cùng thong thả.
Sự mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên dường như không hề có tác dụng gì trước mặt của Dạ quỷ
Hàn Tam Thiên chau mày lại, mặc dù quyền pháp của hắn không được xem là tinh xảo gì, nhưng bởi vì hiện tại có khí hỗn thuần bên trong cơ thể, nên tốc độ của hắn đã rất nhanh.
Dạ quỷ có thể chống đỡ lại được, điều này không khiến Hàn Tam Thiên ngạc nhiên, nhưng hắn có thể chống đỡ lại được một cách dễ dàng như vậy, thật sự khiến Hàn Tam Thiên không thể tin nổi.
“Chẳng lẽ những lời Ma long nói không hề sai? Trong kết giới này, hắn ta chính là vua?"
“Thiên hỏa nguyệt luân"
Gầm lên một tiếng, thiên hỏa nguyệt luân xuất hiện từ không trung bay đến hai cách tay của Hàn Tam Thiên.
[+
"Pằng."
Đối diện với đòn tấn công của Hàn Tam Thiên, Dạ quỷ chỉ chán nản mà vung tay ra.
“Bốp."
Cơ thể của Hàn Tam Thiên giống như một con kiến, trực tiếp bị ném bay ra xa mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất.
“Cái gì?" Hàn Tam Thiên chau mày lại.
Ngay cả Thiên hỏa nguyệt luân cũng không làm gì được tên Dạ quỷ này.
“Sao lại có thể như vậy
Mặc dù giống như những lời nói của ông lão quét rác nói, sự lĩnh ngộ của hắn đối với Thiên hỏa nguyệt luân chỉ được xem là người mới nhập môn, nhưng cho dù là người mới nhập môn, nhưng nó lại rất có hiệu quả khi đấu với chân thần, nhưng đối với tên Dạ quỷ này lại không hề có một chút hiệu quả nào.
Vì vậy, đây mới là điều không thể tin được.
Chắc chắn có điều kì lạ gì ở đây.
“Hỏng rồi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta muốn ra khỏi đây, chỉ là...chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi."
“Đúng vậy, xong rồi, xong rồi, chúng ta bây giờ phải làm sao đây?"
“Mọi người không cần lo lắng, Tam Thiên là huynh đệ của ta, ta rất hiểu con người hắn, không có điều gì có thể làm khó hắn, hắn nhất định có thể cứu chúng ta ra ngoài." Đạo Thập Nhị hoàn toàn không hề có một chút lo lắng, là huynh đệ với nhau, hắn hoàn toàn tin tưởng Hàn Tam Thiên.
“Nói không sai." Liễu Phương cũng lên tiếng.
“Ta cũng tin tưởng Hàn Tam Thiên có thể làm được." Hai mắt của Phù Lý cũng tràn đầy sự tin tưởng.
“Chúng ta cũng tin tưởng minh chủ"
Đối diện với không ít sự ủng hộ kiên định như vậy, những người đang hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Nói không sai, hắn chính là Hàn Tam Thiên, người tạo nên những kì tích, có hắn ở đây thì chúng ta còn sợ gì chứ, đúng không?"
“Đúng vậy, có Hàn Tam Thiên ở đây, không gì là không thể."
Tất cả mọi người ngay lập tức tràn đầy niềm tin.
Nghe thấy những lời này, Hàn Tam Thiên không khỏi cười khổ, liệu hắn sẽ tạo nên được kì tích gì chứ.
Chỉ là hắn có thể chịu đựng được nhiều hơn người bình thường mà thôi.
Trước mắt là một Dạ quỷ vô cùng kì lạ.
Nên làm như thế nào mới tốt chứ?
Dần dần, trong đầu Hàn Tam Thiên cũng lóe lên một cách, từ dưới mặt đất bay lên, hai mắt tràn đầy sát khí.