“Tam Thiên!” Mặc Dương mặt mày hoảng hốt, đứa ở cửa gọi vào.
“Không cần nói nữa, ta đã biết có chuyện gì rồi." Hàn Tam Thiên xua tay, rõ ràng Đạo Thập Nhị và Liễu Phương cũng gặp tình huống như vậy.
Mặc Dương vô cùng vội vã nhưng khi nhìn thấy Phù Lí đang nằm trong phòng liên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao lại thành ra như thế này? Đây.."Mặc Dương nhìn thấy tình trạng của Phù Lí rất giống với Đao Thập Nhị và Liễu Phương, cảm thấy vô cùng kì lạ mà đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.
Sau khi Hàn Tam Thiên nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn nghe, hắn tức giận nắm tay lại thành hình nấm đấm: “Chết tiệt, chỉ tại ta, đã biết trước rằng tối nay sẽ không hề yên bình, vì vậy...vì vậy ta mới không ngủ, nếu biết trước như vậy, ta sống chết cũng không để cho Liễu Phương và Đạo Thập Nhị ngủ."
Đầu óc của Đao Thập Nhị không nhạy bén bằng Mặc Dương, Liễu Phương tuy là người vô cùng cẩn trọng, nhưng lại vô cùng tin tưởng câu nói của Hàn Tam Thiên, điều này đã khiến bọn họ rơi vào nguy hiểm.
Và những người khác đều như vậy.
Phù Mãng là người thô lỗ nhất trong đám bọn họ, mặc dù không hiểu cách làm của Hàn Tam Thiên, nhưng chính vì không hiểu khiến hắn trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
“Chuyện này không nên trách mọi người, ta
mới là người đáng trách" Hàn Tam Thiên chau mày đáp.
Vốn nghĩ lấy tĩnh khống chế động, biến từ ở ngoài sáng thành ở trong tối, nhưng lại không để ý đến các nhân tố khác, khiến có tất cả huynh đệ rơi vào nguy hiểm như vậy.
“Ta sẽ đi" Hàn Tam Thiên vô cùng kiên định nói với Linh Hồn Ma Long.
“Ngươi điên rồi phải không? Nếu như xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào thì phải làm sao? Một khi người không thể đánh bại lại dạ quỷ, ngươi có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không? Ngươi sẽ trở thành con rối của Dạ quỷ, với thể trạng cơ thể, vỏ công và các binh khí của mình, người sẽ trở thành trái bom hẹn giờ" Linh hồn Ma Long đáp: " Mặc dù ta và người ở chung trong một cơ thể, nhưng nếu như ngươi không trở nên tức giận thì ta sẽ không thể xuất hiện"
Đối với cách làm của Hàn Tam Thiên, Ma Long vô cùng lo lắng.
“Ta đã quyết định rồi." Hàn Tam Thiên kiên định nói.
Trước mắt là những huynh đệ đã cùng hắn đồng cam cộng khổ, lại không nói lời nào mà chết ngay trước mắt hắn, sự day dứt trong lòng của Hàn Tam Thiên đã đạt đến cực điểm.
Huống hồ, bây giờ có cả Liễu Phương và Đạo Thập Nhị cũng đang gặp nguy hiểm, Hàn Tam Thiên sao có thể đưa mắt mà nhìn được.
“Ta đi vào giấc mơ để cứu bọn họ, các người nhất định phải cố gắng tỉnh táo, chỉ cần các ngươi không rơi vào giấc mộng thì sẽ bình an vô sự"Sau khi đã thông suốt, Hàn Tam Thiên dặn dò đám người của Phù Mãng.
“Tam Thiên, ý của ngươi là..Ngươi muốn giống như bọn họ sao? Phù Mãng đương nhiên không biết cuộc nói chuyện của Hàn Tam Thiên và Ma Long, nghe thấy Hàn Tam Thiên muốn đi vào giấc mơ để cứu người, liền liên tưởng đến chuyện sẽ rơi vào trường hợp bị thương giống như các huynh đệ đây.
+
“Vâng."
Tất cả đều đồng thanh đáp.
“Tam Thiên, hay là để ta đi với người, để có thêm một người hỗ trợ." Phù Mãng nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn để một mình Hàn Tam Thiên mạo hiểm, hơn nửa hắn không hề muốn các huynh đệ vào sinh ra tử của mình gặp nguy hiểm, vì vậy muốn ra tay cứu giúp.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thêm một người đi vào giấc mơ sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.
“Lân Long, Tiểu Bạch, Ngọc Mãnh mắt đỏ, tất cả xuất hiện cho ta."
Âm!!
Sau khi lời nói của Hàn Tam Thiên vừa dứt, ba luồng ánh sáng trên cánh tay trái và phải của Hàn Tam Thiên lập tức lóe sáng lên, sau đó ba con kì thú với hình dáng được thu nhỏ lập tức xuất hiện.
“Hãy bảo vệ cho bọn họ."
“Vâng." Ba kì thú đều gật đầu.
“Nếu như ta có xảy ra bất cứ chuyện không hay nào, thì hãy đem giấu chiếc rìu Bàn Cổ này, về phần các ngươi."
“Nếu ta có bất cứ hành động lạ nào, lập tức giết chết ta"
Lời nói của Hàn Tam Thiên giống như một cây búa đập mạnh vào trái tim của bọn họ.
“Hàn Tam Thiên, người điên rồi phải không, sao lại muốn chúng ta giết chết người chứ?"
“Không được, hoàn toàn không được, cho dù người có như thế nào, cũng đều là người thủ lĩnh của bọn ta, ngươi chính là huynh đệ của chúng ta, muốn bọn ta giết người, hoàn toàn không thể làm được." Phù Mãng vô cùng kích động mà hét lớn lên.
“Nói không sai, Tam Thiên, cho dù có giết chết bản thân mình, ta cũng không bao giờ làm hại người"
“Đúng vậy minh chủ, sao ta có thể giết người được chứ?"
“Muốn bọn người giết ta thì cứ việc làm như vậy, sao lại lắm lời như thế chứ? Nếu như các ngươi thật sự xem ta là huynh đệ, thì không cần phải nói nhiều lời đến như vậy, cứ làm theo lời của ta là được." Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.
Sau đó, tiến vào bước đến bên phần trong trên chiếc giường của Thi Ngữ, nhắm mắt, định thần rồi từ từ thở đều.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu tính cách của Hàn Tam Thiên nên không nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ đi tới đứng xung quanh Hàn Tam Thiên.
Chỉ trong chốc lát, Hàn Tam Thiên đã đi vào giấc mộng.