“Đạo Thập Nhị
“Liễu Phương.”
Khi nhìn thấy ba người bọn họ, Hàn Tam Thiên cũng vô cùng sững sốt.
Mặc dù Hàn Tam Thiên biết được bọn họ vẫn bình an vô sự, nhưng lâu như vậy mới gặp lại, lúc nhìn thấy nhau đương nhiên vô cùng kích động.
Đây đều là những huynh đệ cùng sinh ra tử, tuy không phải là người ruột thịt, nhưng tình cảm vô cùng sâu nặng.
Bất cứ giờ phút nào mà Hàn Tam Thiên không nhớ bọn họ chứ?
“Tam Thiên.”
Đồng thời, đám người Đao Thập Nhị đồng thanh hét lớn lên.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, ba người ở lại bên trong thế giới Hiện Viên, mặc dù tài năng không đủ nhưng ngày đêm tu luyện quên ăn quên ngủ, chính là hi vọng một ngày có thể gặp lại Hàn Tam Thiên.
Giống như những lời Đao Thập Nhị đã nói, nếu như một ngày nào đó không còn Hàn Tam Thiên, bọn họ sẽ không biết những ngày tháng sau này sẽ sống như thế nào.
Nếu như không có suy nghĩ như vậy, sao bọn họ có thể rơi vào bẫy của Lục Nhược Tâm, sau khi bị mang đến đỉnh Lam Sơn liền bị giảm lỏng và tẩy não.
Những ngày tháng ở đỉnh Lam Sơn, bọn họ đã trải qua những những dày vò tâm lí, mặc dù Lục Nhược Tâm không đối đãi tệ bạc với họ, không chỉ quan tâm đặc biệt, mà còn nhắc nhở các đệ tử của đỉnh Lam Sơn không được coi thường bọn họ.
Nhưng trong lòng bọn họ chỉ mong muốn sớm được gặp lại Hàn Tam Thiên, nhưng mỗi lần như vậy Lục Nhược Tâm đều viện cớ, hoặc là Hàn Tam Thiên đang gặp nguy hiểm, nếu để bọn họ ra ngoài không những không giúp đỡ được cho Hàn Tam Thiên, ngược lại còn mang thêm phiền phức cho hắn, hoặc là những lí do khác. Ngày tháng cứ như vậy mà từ từ trôi qua.
Thậm chí có lúc bọn họ vô cùng tuyệt vọng, cho đến một ngày Lục Nhược Tầm nói rằng muốn một cái lỗ tại của một người, thì sẽ cho họ có cơ hội gặp lại Hàn Tam Thiên.
Mặc dù ba người bọn họ cảm thấy có điều kì lạ, thậm chí bắt đầu hoài nghi, vì cho rằng đúng như vậy mà Đao Thập Nhị đã không hề dắn đo suy nghĩ, lập tức cắt một cái tai của mình xuống.
Nhưng nào có biết rằng, vẫn tiếp tục những ngày tháng chờ đợi mòn mỏi.
Nhưng hôm nay, rốt cuộc đã có thể chờ đợi đến ngày được gặp lại Hàn Tam Thiên.
nhìn thấy Hàn Tam Thiên, một người cứng nhắc như Mặc Dương cuối cùng cũng nở nụ cười, hàng vạn lời nói lúc này cũng không thể diễn ta nổi cảm xúc của bọn họ.
Trong mắt Đạo Thập Nhị dường như đã ngấn lệ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đứng hiện ngang trên không trung, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được uy lực mạnh mẽ cuả Hàn Tam Thiên, Đao Thập Nhị cũng hiểu rỏ, Hàn Tam Thiên của bây giờ đã khác xa với Hàn Tam Thiên trước đây, liền mĩm cười: “Chết tiệt, tên khốn này, đã lâu không gặp, bây giờ lại mạnh mẽ lên như vậy rồi.”
Liễu Phương cũng mĩm cười, ngước nhìn Hàn Tam Thiên.
“Ta thích dáng vẻ nặng tình nặng nghĩa của người như lúc này.” Lục Nhược Tâm cười lạnh, rồi lại tiếp tục chưởng vào sau lưng của Liễu Phương, Liễu Phương lập tức bay ra xa rồi hộc một ngụm máu tươi.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hàn Tam Thiên tức giận gằng lên từng chữ.
“Hàn Tam Thiên, chuyện ta đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ thực hiện. Nhưng người lại không nghe theo sắp xếp của ta, lần trước là Tô Nghênh Hạ thay người trả giá, lần này chính là bọn họ.”
Lạnh lùng thốt lên những lời nói đó, liền lập tức lật tay lại, chưởng vào lưng của Đạo Thập Nhị, lập tức Đạo
Thập Nhị bay ra xa rồi nôn ra một ngụm máu tươi.
| Ba người nằm dài trên mặt đất, dường như không còn một chút cử động nào.
“Sau này, người phải ngoan ngoãn | nghe theo lời của ta.” Lục Nhược | Tâm lạnh lùng thốt lên.
| Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng lợi,
hai tay vì tức giận mà xiết chặt lại Với nhau.
“ Không nói đúng không? Vậy ta sẽ đánh đến khi nào người chịu mở miệng.”
Dứt lời, từ từ giương cánh | tay lên, một nguồn sức mạnh nhắc | Đạo Thập Nhị lên, sau đó ném ra xa, cơ thể của Đạo Thập Nhị bay xa
vài chục mét, sau đó nằm sõng soài | trên mặt đất.
“Tam Thiên, bất luận cô ta uy hiếp người như thế nào cũng không được đồng ý với cô ta.” Mặc Dương vốn dĩ không biết tình hình cụ thể là như thế nào, nhưng dựa vào cuộc đối thoại khi nảy liền có thể cảm nhận được nguy hiểm, lập tức hét | lớn lên.
| Nhưng Hàn Tam Thiên còn có cách | nào khác nữa chứ.