Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2356: Mặc Dương, Đạo Thập Nhị



Ầm!!!

Giống như ngọn lửa thiêu đốt bầu trời, hàng vạn pháp thuật cũng nổ tung trên mặt đất.

Giống như có người nhắc mặt đất lên, sau đó lại nên xống, một tiếng nổ vang lên kèm theo sự rungg chuyển của mặt đất.

Bởi vì không ai nghĩ rằng Hàn Tam Thiên sẽ phản công lại lần thứ hai, đừng nói đến người bình thường nên không chuẩn bị kịp, ngay cả Lục Vô Thần và Áo Thế cũng không thể nào phản ứng kịp.

Cho dù tu vi của Lục Vô Thần và Áo Thế rất cao, mặc dù không thể phản ứng lại kịp, nhưng khi đòn tấn công đến trước mặt liền có thể né tránh, còn những người khác thì bị thương vô số.

Những người không phản ứng kịp đó thì không cần nói đến, bị pháp thuật phản công lại không chết thì cũng thương tích đầy mình, điều xuôi xẻo nhất chính là có những người có thể phản ứng lại kịp, nhưng tụ vi thấp kém, cho dù bọn họ cố gắng chống cự lại, che chắn đòn tấn công về hướng mình, nhưng toàn thân đã bị thương, khiến cho họ rất nhanh liền không thể chống đỡ nổi mà vong mạng.

Mặt đất nhanh chóng biến thành địa ngục, tam đại gia tộc chết và bị thương vô số, tổn hại so với lần trước vô cùng nghiêm trọng.

Nào có ai nghĩ rằng, Hàn Tam Thiên có thể sử dụng một chiêu thức đặc thù như vậy, trong nháy mắt liền dùng hàng vạn pháp thuật phản công lại.

Bởi vì nguyên nhân một trả một của Vô tượng thần pháp, dường như tất cả đều có một đòn tấn công của riêng mình, cộng thêm phản ứng lại không kịp, nên hậu quả không cần nghĩ cũng đã có thể biết.

“Chết tiệt, chơi như vậy cũng được sao? Tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này...”

“Không thể ngờ rằng, hàng vạn đòn tấn công như vậy, sao lại...sao lại thành ra như thế này?”

Hàng vạn đòn tấn công cùng lúc, đừng nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là chân thần cũng không thể nào vượt qua được, còn người thường thì sớm đã hồn siêu phách tán, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại có thể chống đỡ được, hơn nữa còn trả lại đòn phản công đẹp mắt đến vậy, khiến cho người đứng xem nổi cả gai óc, còn những đối thủ của hắn thì sợ đến toát mỗ hội.

“Rốt cuộc tên tiểu tử Hàn Tam Thiên đang làm cái gì vậy? Bây giờ ta muốn vạch trần tên tiểu tử này ra, xem bên trong hắn có thứ gì mà lại quái đãng đến vậy?"

“Ta thật sự còn không biết rằng tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc còn bản lĩnh gì, hành động nhanh như cắt, cơ thể thì cường tráng, còn có thể một hóa ra tám, một khuyết điểm duy nhất chính là lực tấn công còn yếu”

“Tuy rằng lực tấn công còn yếu, nhưng chỉ cần rìu Bàn Cổ đã đủ rồi..."

Đúng vậy, ai cũng có thể nhìn ra được, mặc dù rìu pháp của Hàn Tam Thiên không được gọi là tinh xảo gì, mặc dù đã phối hợp lại với nhau rất ăn ý nhưng chiêu thức lại không nhiều.

Nhưng cho dù là như vậy, dựa vào kỹ thuật vẫn còn ẩn chứa bên trong rìu bàn cổ, ai dám đối diện trực tiếp mà chiến đấu với Hàn Tam Thiên chứ?

Trong lòng mỗi người lúc này đều có những suy nghĩ kì lạ, nếu như một ngày nào đó Hàn Tam Thiên có thể sử dụng thuần thục các chiêu thức của rìu bàn cổ, yếu điểm của hắn sẽ được khắc phục, vậy sức mạnh của hắn sẽ tăng lên gấp bội, đến lúc đó không ai có thể đánh bại lại hắn, và hắn lập tức trở thành mỗi đe dọa cho tất cả mọi người.

“Nếu như hắn có thể sống sót, sau này ta nhất định sẽ đi theo hắn.”

“Tương lai của thiên hạ này, nhất định sẽ có chỗ đứng cho tên tiểu tử này, đi theo hắn, nhất định là một quyết định đúng đắn.”

Nhiều người đưa mắt ngước nhìn Hàn Tam Thiên, bất giác thốt lên những câu nói tỏ vẻ khâm phục.

Nhưng có rất nhiều người vẫn tỏ vẻ khinh miệt, đối với chúng mà nói, những câu nói này rất nực cười, thậm chí là hoang đường, dù gì nói lại những câu nói đó thì có tác dụng gì.

Đầu tiên, liệu Hàn Tam Thiên có cơ hội sống sót sao?

“Chết tiệt, một tên đáng chết như Hàn Tam Thiên.” Lục Võ Thần đưa mắt nhìn những đệ tử sau lưng mình, tử thương vô số, tức giận đến nổi không nói nên lời, dám đứng trước mặt hắn giết chết nhiều đệ tử của hắn đến vậy, đối với hắn đây là một điều vô cùng nhục nhã.

“Hàn Tam Thiên, nếu ta không giết ngươi, mãi mãi không phải người của Áo gia.” Áo Thế hỗn hển nói, địa vị của hắn và Lục Vô Thần là như nhau, bị Hàn Tam Thiên tấn công cũng như nhau, đương nhiên phần nộ cũng giống nhau.

Giận thì giận, nhưng hai vị chân thần vẫn không dám hành động khinh xuất

Bọn họ đang quan sát Hàn Tam Thiên, trong lòng cũng đang nghĩ cách đối phó với Hàn Tam Thiền.

Nếu như tấn công tiếp tục, ngộ nhỡ Hàn Tam Thiên lại dùng chiêu thức đó, thất bại lại chính là bản thân họ.

Nhưng họ nào có biết rằng, sử dụng Vô tương công thần không chỉ đơn giản là tiêu hao năng lượng, mà thậm chí là tiêu hao về tinh thần, mỗi một lần sau khi ra đòn, cần rất nhiều thời gian hồi phục mới có thể tấn công lại.

Vì vậy, Hàn Tam Tiên chỉ lựa chọn sử dụng Vô tượng thần công chỉ trong thời khắc sống chết mà thôi.

Một là khi đó muốn thu hút sự toàn lực tấn công của đối phương, Vô tương thần công đương nhiên sẽ phát huy giá trị và công dụng lớn nhất của nó, nhưng trong những tình huống như vậy, nhưng loại thần công giảo hoạt này của Vô tương công thần có thể dễ dàng đánh bại tâm lí của đối phương.

Trên không trung, tay của Hàn Tam Thiên lại tiếp tục cử động.

Mặc dù đòn tấn công này không đủ mạnh, nhưng Hàn Tam Thiên biết rằng, để tâm lí họ bị lung lay chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.

Nếu như tấn công thêm một lần nữa liền có thể đủ.

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên tập hợp sức mạnh của trái tim rồng bên trong cơ thể, đồng thời kích động biểu cảm của bản thân, triệu hồi huyết ma.

Tuy nhiên chính trong lúc này.

“Hàn Tam Thiên, người dùng tay cho ta.”

Trên mặt đất một âm thanh thốt lên, cả đám người cùng đưa mắt nhìn theo, Lục Nhược Tâm từ trong đám người từ từ bước ra.

Lúc nảy vì hoảng sợ mà tháo chạy nên đã biến mất không thấy, nhưng hiện giờ trên gương mặt cô ấy toàn là sự bất mãn và tức giận.

Rất nhanh Lục Nhược Tâm đã đứng ra phía trước, đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên, bên cạnh cô là một nửa thân người của Chi Mộng, mặc dù toàn thân hình là trang phục màu đen, nhưng nhìn Hàn Tam Thiên ở khoảng cách gần như vậy, bất giác khiến toàn thân cô rung lên.

Đó là một vẻ mặt thù địch, hai mắt tức giận đỏ lên, nhưng đi theo Lục Nhược Tâm lâu đến như vậy, sự kiêu ngạo của Chi Mộng không chỉ bị Lục Nhược Tâm làm cho phai mờ đi, đồng thời cũng ngay lập tức biến mất khi mỗi lần nhìn thấy Hàn Tam Thiên.

| Bây giờ đã khiêm tốn hơn rất nhiều.

Huống hồ, đứng trước mặt Hàn Tam Thiên lúc này không thể không khiếm nhường lại.

Không nói đến uy lực mạnh mẽ của kim quang trên cơ thể Hàn Tam | Thiên, chỉ là hơi thở quỷ trên bề mặt

của Kim quang khiến cô ta vô cùng hoảng sợ.

Nếu như nói hơi thở quỷ trên kim quang khiến cô ta sợ là một, thì Hàn

Tam Thiên khiến cô sợ hải gấp năm lần, thậm chí nhiều hơn.

| Khoảng cách giữa hai người rất lớn, ngoại trừ sợ hãi thì còn có thể là gì nữa?

| “Mang lên đây.” Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên, sau đó Chi Mộng liền gật đầu phát cánh tay, lập tức các đệ tử mang lên ba người.

Chính là Mặc Dương, Đạo Thập Nhị và Liên Phương.

| Ba người bị mang lên với vẻ mặt lờ

mờ, không biết Lục Nhược Tâm sẽ mạng bọn họ đi đâu, càng không thể biết bọn họ định làm gì.

Nhưng trong lúc họ mông lung | không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên lúc ngước đầu nhìn thấy | Hàn Tam Thiên đang hiên ngang | đứng trên không trung, lập tức vui mừng đến nỗi không thốt nên lời, | chỉ có thể giương mắt chăm chú nhìn Hàn Tam Thiên.

Ngay trong lúc Hàn Tam Thiên định ra tay, liền lập tức nhìn thấy đám | người của Mặc Dương, toàn thân | bất giác như đông cứng lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv