*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đem theo rồi, ở phía sau.”
Diệp Cô Thành không nhịn được nuốt nước miếng, đẹp, thật sự quá xinh đẹp, không thua kém gì Tô Nghênh Hạ.
Chỉ đáng tiếc, vừa mới kết hôn, lại phải xuất chính, đây thật sự là điều khiến hắn ta vô cùng không vui, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
Nhìn thấy người vợ xinh đẹp yêu kiều ngay trước mặt mà không ăn được, không chạm vào được, cảm giác này khiến người ta khó chịu làm sao.
"Bùm!" Một trâm ngọc đột nhiên cắm lên bản đỡ trước mặt Diệp Cô Thành, quán tính khổng lồ thậm chí còn khiến thân của cây trâm ngọc run lên không ngừng.
Diệp Cô Thành bị giật mình, sững sờ nhìn Cổ Du.
“Bỏ những ý nghĩ xấu xa đó của ngươi đi, Diệp Cô Thành, mặc dù người và ta đều là con của Ngao Thiên, nhưng đừng quên, chúng ta đều là con nuôi không có quan hệ huyết mạch."
Cố Du lạnh giọng mà hét.
“Đúng đúng đúng, nàng đã nói tám trăm lần rồi.”
Diệp Cổ Thành chán nản đảo mắt.
"Ngươi biết thì tốt rồi.
Chúng ta muốn có một vùng trời đất, thì cần phải trả giá nhiều hơn so với con cái thật sự của nhà họ Ngạo.
Sắp tới sinh thần của nghĩa phụ rồi, ta hy vọng có thể lấy được xiềng xích của thần làm quà, và tới lúc đó ta mới là người vợ thật sự trên danh nghĩa của ngươi, người hiểu không? "Cố Du lạnh lùng nói.
Diệp Cô Thành lặng lẽ gật đầu, vào đêm tân hôn càng không để mình và tẩm phòng.
Hắn ta cũng đã ám chỉ cho Ngao Thiên, nhưng mà vô dụng, Ngao Thiên nói rằng Cổ Du chẳng qua là đã được ông ta chiều chuộng từ nhỏ, nhưng câu hỏi thực tế là, có thực sự đơn giản là được chiều chuộng không? “Ta và người tuy rằng vẫn chưa phải vợ chồng thật sự, những mà, rốt cuộc cũng có danh nghĩa vợ chồng, những thứ đó là do nghĩa phụ cho ta, người phải lợi dụng thật tốt.”
Dường như cũng chú ý tới tâm trạng của Diệp Cô Thành không tốt, giọng điệu của Cổ Du đã dịu đi rất nhiều: "Vẫn còn nhiều thời gian, để người có thể làm quen với phương pháp lợi dụng những thứ đó.
Ta pha cho ngươi một tách trà."
Nói xong, Cổ Du đứng dậy, ở bàn đỡ trước mặt mình pha trà cho Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu nghiêm túc xem đống sách trên bàn.
Một lúc sau, Cổ Du đặt tách trà lên bàn đỡ của Diệp Cô Thành, hương thơm trên người nàng ấy vào mũi của Diệp Cô Thành nhiều hơn so với hương trà: “Núi Khốn Long lần này, các anh hùng từ khắp nơi trong thiên hạ tụ hội, bởi vì có sự tồn tại của xiềng xích thần, có thể nói, trận chiến giết rồng lần này, điều động tứ phương."
"Nương tử, nàng cũng không cần lo lắng như vậy? Phu quân của nàng, ta bây giờ nói sao cũng là một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng.
Ai mà không run sợ khi nghe đến cái tên Diệp Cổ Thành của ta? Biết ta tới đây rồi, bọn họ làm sao dám làm loạn? Một đám ô hợp mà thôi."
Diệp Cô Thành nói một cách kiêu ngạo.
Hắn ta hiện tại đang ở trong ánh đèn sân khấu, thành Hoả Thạch đã thu nhận rất nhiều cao thủ, đương nhiên có vốn để hăng hái.
"Bọn họ là đám ô hợp sao? Còn hai vị ca ca của ta? Thiếu gia nhà họ Lục thì sao?" Cổ Du tức giận nói.
Nghe thấy mấy người này, vẻ kiêu ngạo của Diệp Cô Thành không còn nữa, nhất thời sửng sốt: "Bọn họ cũng tới sao?" "Không phải chỉ có bọn họ.
Nghe nói, rất nhiều cao thủ chưa xuất thế cũng có ý với xiềng xích của thần.
Người nghĩ đơn giản như vậy sao?" Cố Du cạn lời nói.
Diệp Cô Thành sớm đã bị sự kiệu ngạo và sự nịnh hót làm mê muội đầu óc rồi, cảm thấy mình là một con gà Hồng Trá, không ai dám khiêu chiến với hắn ta, đương nhiên, hắn ta còn không đủ hiểu biết về chuyến đi đến núi Khốn Long lần này.
Nghe được những lời này của Cố Du, Diệp Cô Thành mới đột nhiên tỉnh ngộ: "Vậy thì xem ra lần này rất nan giải rồi."
"Không chỉ là nan giải.
Tuy ta là nghĩa nữ, nhưng nghĩa phụ chỉ có một đứa con gái là ta.
Diệp Cô Thành, Cổ Du ta nói ra cũng là công chúa của Hải vực Vĩnh Sinh, phu quân nhất định cũng phải là rồng phượng trong thiên hạ, người tự làm cho tốt đi."
Thấy Diệp Cô Thành đối với chuyến đi đến núi Khốn Long lần này quá liều lĩnh và cẩu thả như vậy, Cổ Dụ vô cùng tức giận, đứng dậy và trở về chỗ ngồi của mình, cũng không muốn phí lời với Diệp Cô Thành thêm một câu nào nữa.
Diệp Cô Thành sửng sốt, nhìn thấy Cổ Du tức giận, vội vàng nói: "Yên tâm đi, nương tử, cho dù có nhiều đối thủ như vậy, ta cũng tất nhiên sẽ có một chút xanh biếc trong hàng vạn đóa hoa.
Tới lúc đó nhất định sẽ bộc lộ tài năng, thuận lợi lấy được xiềng xích của thần.
Sách, ta sẽ xem ngay.
Nói xong, Diệp Thành không dám cẩu thả, vội vàng nhìn xem thứ mà Cố Du đã đưa cho hắn ta.
Vào ban đêm, quân đội cuối cùng cũng đến được Khốn Tiên Cốc, dụng trại đóng quân.
Còn Hàn Tam Thiên lúc này, ở sâu trong trung tâm của Khốn Tiên Cốc, khó có thể ngủ được, ông cụ Tảo Địa đột nhiên trở nên nhiệt tình với Lục Nhã Tâm như vậy, anh không thể hiểu được, nhưng cũng không thể quản được những chuyện này.
Anh nhớ Tô Nghênh Hạ, cũng nhớ Hàn Niệm.
Nhất là vào nửa đêm, suy nghĩ càng nhân đôi.
Ngoài ra còn có Nhân Sâm Oa, Tần Sương, và Tu Thuỷ...
Bọn họ đều ổn chứ?! Gia tộc Phù Diệp đã phản bội mình, nghĩ lại thì tình huống của Phù Mãng và những người khác cũng không tốt.
Bọn họ có ổn không?! Ô, còn có Đạo Thập Nhị, Hắc Dương và những người khác...