*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phản ứng không tốt? Ông lừa bịp cậu ta như vậy, được không?" Bát Hoang Thiên Thư lắc đầu cười khổ.
“Ò, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, hoặc là thiên đường hoặc là địa ngục, còn có thể có cách gì?”
Ông cụ Tảo Địa tâm trạng nặng nề, lắc đầu thở dài.
Bát Hoang Thiên Thư cũng thở dài ngao ngán: "Ma Long ở núi Khốn Long khác xa với những con rồng bình thường.
Nó chính là một trong những tổ tiên của tộc rồng.
Sức mạnh và trọng lượng của nó vượt xa so với những con rồng khác.
Lúc đầu vị Thần thực sự kia cũng dùng cơ thể của chính mình để trả giá, lợi dụng Bát Cực Chi Trận mới miễn cưỡng áp chế được nó, ông lại muốn Tam Thiên..."
"Ta cũng biết khó đối phó, cho nên mới phải lựa chọn nơi này đúc hồn luyện thể cho Tam Thiên, dùng dị tượng trong quá trình này khiến cho thiên hạ đều lầm tưởng rằng núi Khốn Long có biến, từ đó thu hút vạn người.
Đồng thời, lại dạy cho Lục Nhã Tâm Thương Sinh và Vĩnh Vãng, hy vọng có thể giúp hắn trong trận chiến.
“Hai người, còn có Hiên Viên Bàn Cổ, thêm với Thiên Hoả Nguyệt Luân, ta đã làm tất cả những gì có thể làm rồi, còn lại phải xem tạo hoá của hắn.”
Ông cụ Tảo Địa lông mày ngưng tụ lại.
Trao đổi kỹ năng với Lục Nhã Tâm, ngoài những lần sắp xếp trước, điều quan trọng nhất là Lục Nhã Tâm có thể giúp Hàn Tam Thiên chống lại Ma Long.
"Nếu như hạ được Ma Long, không chỉ có thể tăng cường huyết mạch của Hàn Tam Thiên, đồng thời lại có thể giải phóng Khốn Tiền Cốc.
Nếu như tiểu tử này may mắn có được thứ đó, vậy thì hắn thực sự có thể đáp ứng mong đợi của ta rồi."
"Đúng vậy, Tứ hình cộng với thứ đó."
Trong tương lai, tiền đồ chắc chắn sẽ vô hạn, càng không uổng phí ông lấy tuyệt học của mình trao đổi với cô Lục Nhã Tâm.
Chỉ là, tên tiểu tử này hiện tại đang mê mang.
Hắn ta nhất định nghĩ rằng Lục Nhã Tâm mới là người mà ông thích, thậm chí còn tìm cách áp chế hắn ta, để thành toàn cho Lục Nhã Tâm.”
Bát Hoang Thiên Thư cười khổ nói.
Tuy nhiên, điều này cũng không trách Hàn Tam Thiên được, cho dù là ông ta, có thể cũng sẽ hiểu lầm ý của ông cụ Tảo Địa.
“Vị tiểu thư nhà họ Lục này thông minh đến mức nào, nếu không, làm sao nàng ta có thể bằng lòng dạy Bắc Minh Tử Hồn Trận cho Hàn Tam Thiên, lại càng không thể cùng Tam Thiên đi đối phó với Ma Long.”
Ông cụ Tảo Địa bất lực nói.
Bát Hoang Thiên Thư vỗ vai ông cụ Tảo Địa: "Tam Thiên đứa trẻ này một ngày nào đó sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông.
Tuy rằng vừa rồi hắn ta lộ ra sát khí, nhưng mà, đó rốt cuộc là có liên quan đến Tổ Nghênh Hạ."
Nghe thấy những lời của Bát Hoang Thiên Thư, ông cụ Tảo Địa đột nhiên không khỏi buồn cười: "Ông bắt đầu nói tốt cho hắn ta từ khi nào vậy? Tuy nhiên, ông yên tâm đi, tôi biết hắn ta yêu vợ mình nhiều đến thế nào, huống hồ, nam nhân mà, có tâm huyết là điều bình thường.
" "Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi, sự thay đổi của núi Khốn Long, ta tin rằng không chỉ là người trong thiên hạ tụ tập đơn giản như vậy."
Bát Hoang Thiên Thư sắc mặt chợt lạnh lùng, lông mày cau lại: "Ý của ông là nói..."
“Đúng vậy, ta lo lắng các vị thần chân chính trên đỉnh Lam Sơn và Hải vực Vĩnh Sinh sẽ hành động.”
Nói xong, ông cụ Tảo Địa cau mày: “Một khi hai lão già này ra tay, tình hình sẽ trở nên rất phức tạp, còn ông và ta..."
"Đã bao nhiêu năm rồi, tôi đã quên mất chúng ta đã bao nhiêu năm rồi không hoạt động gân cốt thật tốt.
Bây giờ, cũng đã đến lúc rồi."
Bát Hoang Thiên Thư mỉm cười.
“Ta đồng ý.”
Nghe thấy Bát Hoang Thiên Thư nói như vậy, lông mày kết tụ của ông cụ Tảo Địa lúc này cũng hơi buông lỏng, nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”
Còn bên ngoài Khốn Tiên Cốc lúc này, Núi Khôn Long.
Vạn dặm đất khô cằn, khỏi đen bốc lên, cho dù trời sáng lộng gió, nơi đây vẫn có nhiệt độ rất cao, nhìn xa xa, như thể đất đai vạn dặm đều đang ở dưới bóng chồng, lúc ẩn lúc hiện.
ở trung tâm của mảnh đất khô cằn, một ngọn núi lớn được tập hợp hoàn toàn bởi những tảng đá cháy đen vút cao lên trời, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng tới mây xanh.
Bầu trời ở phía trên bị khuếch đại thành một mảng đen đỏ, liên kết với mặt đất khô cằn, nói rằng nó là luyện ngục của nhân gian cũng không phải là nói quá chút nào.
"Xoảng..."
Xa xa, một đội quân thân mặc quần áo của Dược Học Các cẩn thận dè dặt bước trên mặt đất khô cằn, chân vừa chạm vào, đột nhiên ngửi thấy mùi giày bốc ra khiến nhiều người cau mày, hiển nhiên cảm giác bỏng rát ở lòng bàn chân khiến bọn họ rất khó chịu.
Mặc dù đôi giày trên chân của những người này sớm đã được làm dày thêm.
Phía sau đám người, ba chiếc kiệu xe bằng ngọc quý theo sát.Khi mấy chục người hầu khiêng kiệu bước vào mặt đất khô cằn, ngay tức khắc vẻ mặt hung tợn vô cùng.
Như thể một chân giẫm vào đống lửa, bị thêu đến nhe răng trợn mắt, đau khổ không chịu thấu.