*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông già quét rác vừa mới nói xong, không đợi Hàn Tam Thiên nói lại, đã một chưởng đẩy Hàn Tam Thiên, thân hình lần nữa trực tiếp lao đến chỗ Hàn Tam Thiên.
“Tiền bối, người rất mạnh, nhưng mà tôi cũng không yếu.” Hàn Tam Thiền vui mừng hét lớn một tiếng, đối mặt với tấn công của ông lão quét rác lão, nghiêng người tránh thoát.
Thiên kiếp qua đi, Hàn Tam Thiên phát hiện thân thủ của mình hình như đã linh hoạt hơn trước rất nhiều.
“Ngươi tránh cái rắm, đánh đi.” Ông lão quét rác tức giận quát một tiếng, một quyền trực tiếp đánh tới.
Hàn Tam Thiên cũng không nói nhảm, trực tiếp một quyền đối đầu!
Rầm!
Lại là một tiếng nổ liên hoàn!
“Ngươi chưa ăn cơm sao?”
Ông lão quét rác quát nhẹ một tiếng, trực tiếp đẩy Hàn Tam Thiên ra, quay người mắng một câu, lại đánh đến một quyền.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, lại nghênh tiếp, đấm một quyền!
Rầm!
“Người trẻ tuổi cũng không bằng lão già ta đây?” Ông lão quét rác lần nữa khinh thường, mắng!
Hàn Tam Thiên vô cùng buồn phiền. Nếu không phải thấy lão già ông là người quen với tôi, ông cho rằng tôi sẽ thủ hạ lưu tình như vậy sao? Có điều, nếu ông đã nói như thế, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.
“Được!” Lông mày của Hàn Tam Thiên xiết chặt, lần này anh chủ động đẩy ông lão quét rác ra.
Ngay sau đó, trung bình tấn, tập trung toàn bộ sức mạnh của bản thân ở trong hai quyền, một lần nữa đối mặt, xông lên đến chỗ ông lão quét rác. Hàn Tam Thiên lập tức thả toàn bộ khí tức, đột nhiên đấm ra một quyền!
Ầm!
Một quyền trực tiếp đối đầu với ông lão quét rác, quyền ma sát với quyền!
Yên lặng, hoàn toàn yên tĩnh.
Một giây sau!
Mây bay thay đổi, trời đất biến sắc!!
Uỳnh!
Ầm ầm ầm!
Lấy hai người làm trung tâm, mười dặm ở xung quanh đều nổ tung toàn bộ.
Núi không còn, cỏ khó sống!
Hàn Tam Thiên sợ ngây người, cả người không thể tưởng tượng nổi nhìn nắm đấm của mình. Anh có nằm mơ cũng không ngờ đến, một kích toàn lực của mình vậy mà lại mạnh đến không hợp lẽ thường như thế.
Ông lão quét rác mỉm cười: “Thái Hoàng Bá Thể, đủ hung ác, không mang theo chút tạp niệm nào, thậm chí không có chút kỹ xảo nào, đơn đạo chi nhập nói cho đối phương biết, ta muốn đánh chết ngươi.”
“Thái Hoang Bá Thể?” Hàn Tam Thiên hơi sững sờ.
“Một trong những thể mạnh nhất của tiên thiên trên đời này, về sau người sẽ rõ.” Ông lão quét rác nhẹ giọng cười một tiếng: “Hiện tại việc người cần là hiểu nó.”
Ông lão quét rác vừa mới nói xong, đột nhiên lui người lại, một giây sau, lại đánh tới lần nữa.
Hàn Tam Thiên không hề sợ hãi, trực tiếp đánh nhau cùng ông lão quét rác.
Hai bên người tới ta đi, quyền phong giao thoa, bốn phía xung quanh hai người liên tục nổ, tiếng vang bên tại không dứt. Nơi này cũng coi như là nơi tiên cảnh, hoang tàn vắng vẻ. Nếu không lấy tình hình hai người cho nổ tung thế này, đoán chừng có thể bị tạc thịt nát xương tan.
Lục Như Tâm ở chỗ xa say sưa nhìn Hàn Tam Thiên giao thủ, hoàn toàn không để ý tới bụi của vụ nỗ đã làm bẩn quần áo của nàng ta. Mặc kệ việc nàng ta cực kỳ thích sạch sẽ, thậm chí ở trình độ nào đó mà nói, có bệnh thích rất sạch sẽ. Nhưng những việc này, cũng không sánh nổi với Hàn Tam Thiên đang vui mừng lúc này.
Theo giao thủ không ngừng, Hàn Tam Thiên dần dần nhíu mày. Bởi vì anh phát hiện ra, khi giao thủ với ông lão quét rác, đường như cũng không chỉ đơn giản như vậy. Dường như ông ấy càng giống như đang dẫn dắt anh đánh. Một chiêu một thức, đều là như thế.
“Tiền bối, ngài đang dạy tôi?” Hàn Tam Thiên đánh, vừa nhíu mày hỏi.
“Xem ra thiên kiếp không đánh hỏng đầu của ngươi. Thái Hoang Bá Thể tự nhiên phải có con đường công kích của nó. Ta dạy ngươi, chính là thân pháp và con đường tấn công của Thái Hoang Bá Thể cùng, có tên là Thái Hoàng Ma quyền, thế bá đạo, tấn công bá đạo, khí phách điên cuồng”
Từ bỏ tất cả phòng ngự, tấn công toàn lực! Thời điểm trong đầu người có khái niệm phòng ngự cũng là thời điểm người nhận thua!”
“Không cần phòng ngự?” Hàn Tam Thiên hơi cau mày.
“Thời điểm người tấn công có thể giết đối thủ ngay lập tức, phòng ngự có ý nghĩa gì chứ?” Ông lão quét rác nhẹ nhàng cười nói.
Hàn Tam Thiên hiểu rõ gật đầu. Cái này cũng giống như vũ khí hạt nhân ở Trái Đất, đủ để hủy diệt bất kỳ địa phương nào, những thứ để phòng ngự đạn kia xác thực không có ý nghĩa lớn. Ít nhất là hoàn toàn bão hòa dưới sự tấn công. Hàn Tam Thiên không nghĩ nhiều nữa, hết sức chăm chú lao đến, tiếp tục đánh nhau với ông lão quét rác.