*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thần Đỉnh luyện thể, lên!”
Ông lão quét rác lại quát to một tiếng, một tay khác cũng đột nhiên phóng ra năng lượng to lớn, trực tiếp khiến cho cả đỉnh Thần Nông chuyển động càng nhanh.
Ầm ầm!!
Theo càng chuyển động càng nhanh của đỉnh Thần Nông, chuyển động sinh ra gió lốc to không chỉ khiến cho cây lớn ở xung quanh chập chờn, cho dù là mấy ngọn núi ở nơi xa, trong lúc nhất thời cát bay đá cuốn, mặt đất cũng hơi rung chuyển.
Trên trời cao, mây trắng bay lượng, hình thành một vòng xoáy mây lớn ở phía trên đỉnh Thần Nông. Mà ở giữa vòng xoáy, thiên lôi cuồn cuộn.
Ùynh!
Một tia sấm sét lớn giáng xuống từ trên trời, đuổi theo đỉnh Thần Nông!
“Thiên Lôi tôi hồn! Linh lực!”
Bát Hoang thiên thư ở sau lưng ông lão quét rác hét lớn một tiếng, đột nhiên phi thăng thẳng vào trong đỉnh Thần Nông, tay bấm pháp chỉ, như là một tôn thần đừng trên đỉnh Thần Nông. Ngay sau đó, năng lượng bạc vo hạn màu trắng như là thác nước, điên cuồng rầm rầm chảy từ Bát Hoang thiên thư lên trên đỉnh Thần.
Có thêm nguồn năng lượng này gia nhập, thân thể Hàn Tam Thiên ở trong đỉnh, điên cuồng bị Thiên Lôi tẩy lễ, được đỉnh Thần Nông rèn luyện, vô số năng lượng màu trắng cũng theo đó tiến vào thân thể của anh, điên cuồng tu bổ thân thể hao tổn, không còn hình của anh. Kinh mạch, thân thể, nội tạng, đan điền của anh, dưới sự hun đúc của ba loại lực lượng, một lần nữa chậm rãi hội tụ.
“Chuyện này ….…."
Lục Như Tâm vẫn theo sát một đường, ở không quá gần gần cũng không quá xa, cảm nhận được uy áp của cảnh tượng này tan ra, cho dù là mạnh như nàng ta, hô hấp cũng bị kiềm chế có hơi khó khăn.
“Hai ông lão này là ai? Dùng năng lượng to như thế?” Lục Như Tâm thì thào nói.
Mà lúc này trong đỉnh.
Đỉnh Thần Nông thần tốc xoay chuyển nhưng vẫn như đứng nguyên tại chỗ, quanh thân nó cũng bởi vì lực xoáy lớn gần như chập chờn tản ra loại không tả môn chính đáng.
Hàn Tam Thiên ở trong đỉnh, như là lỗ đen, điên cuồng tham lam hấp thu sức mạnh của sấm sét trên bầu trời, linh khí của Bát Hoang thiên, hơi thở của đỉnh Thần Nông, giờ phút này, thiên địa dường như cũng bị anh lợi dụng, cùng nhau rèn đúc anh tiến vào một đỉnh phong mới.
Grao!
Rầm!
Bỗng nhiên, trong đỉnh đột nhiên bị một đòn tấn công làm nổ, ngay sau đó, năm con thần thú bay ra từ trong đỉnh.
Thái Hư Long hoàng, Phần Thiện Chu Tước, Lôi Đình Huyền Hổ, Chấn Bắc Huyền Vũ, Tử Cấm Lôi thú. Năm thần thủ bay ra khỏi đỉnh, quấn quanh đỉnh, trên người mỗi thần thú đều rản ra ánh sáng của riêng mình, mỗi con quấn một vòng, ánh sáng trên người của bạn chúng sẽ bị Hàn Tam Thiên ở trong đỉnh hút lấy.
Grao!
Năm thần thú cùng rống lên!
Bầu trời dừng lại, lại là phong vân biến sắc, vốn là cột thiên lôi hiện ra khỏi đám mây, bỗng nhiên ở giữa có trận tia sáng tím giáng lâm, nương theo Thiên Lôi, một đường đi vào trong đỉnh.
Rầm!
Không biết qua bao lâu, có lẽ một ngày, có lẽ hai ngày, có lẽ lại là ba ngày. Trên bầu trời chỉ có ánh sáng tím và Thiên Lôi, không có mặt trời, không có mặt trắng, không phân biệt được thời điểm, không biệt được thời gian, chỉ nhớ rõ đỉnh Thần Nông bỗng nhiên không xoay tròn nữa, ngay sau đó, một nguồn sức mạnh màu bạc vô cùng tận đột nhiên từ trong đỉnh truyền đến. Khi tản ra, phá nát mấy trăm dặm chung quanh, núi dao động, cỏ cây đều đổ ngược.
Lục Như Tâm trực tiếp bị luông khí này đẩy cho lảo đảo, lúc ổn định thân hình, nang ta nhíu mày nhìn chòng chọc vào phương xa: “Hàn Tam Thiên, người đã thay đổi?”
"A!"
Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng gầm thét. Ngay sau đó, một tiếng phịch vang lên, toàn bộ đỉnh Thần Nông nổ tung, mà một người đàn ông toả ra ánh sáng, cơ thể trắng như tuyết đứng giữa không trung.
Hàn Tam Thiên lúc này, làn da như tuyết, thân như bạch ngọc, tóc màu bạc, anh sáng màu trắng trải rộng toàn thân, cơ bắp nửa người trên trần trụi rõ ràng, đồ đẳng của Thái Hư Long hoàng và Lôi Đình Huyền Hổ như ẩn như hiện ở trước ngực. Dường như mơ hồ có thể nghe rồng ngâm hổ gầm. Cả ở hai tay, có ấn ký của đôi cánh Phần Thiên Chu Tước, phần lưng có hơi thở của Chấn Bắc Huyền Vũ, rất là bá đạo.
Phù!
Lục Như Tâm thở phào, trong lúc nhất thời tim đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tại. Nàng ta chưa hề coi trọng bất kỳ nam nhân nào, cho dù là Hàn Tam Thiên lúc trước và phụ thân của mình, nàng ta cũng chưa từng thấy vừa mắt. Đối với Lục Như Tâm mà nói, nàng ta cao ngạo đến không ai bì nổi.
Nàng ta cũng xác thực có vốn liếng này. Thiên chi kiêu nữ, người lại thông minh, tu vi lại cao, xem thường nam nhân trong thiên hạ cũng không tính là quá đáng. Cho nên, từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng ta chỉ coi là Hàn Tam Thiên một công cụ. Chẳng qua hiện tại, nàng ta mới phát hiện, mình hình như đang chậm rãi thay đổi gì đó. Nàng ta không rõ ràng đã thay đổi thứ gì, nhưng nàng ta có thể khẳng định một chút, Hàn Tam Thiên càng ngày càng thuận mắt nàng ta hơn.
“Đây chính là người sau khi đã thành tiên?” Khoé miệng Lục Như Tâm đột nhiên mỉm cười, dưới mắt của Lục Như Tâm, dáng vẻ này của Hàn Tam Thiên ngược lại lần đầu khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy, thì ra nam nhân cũng có thể đẹp mắt.
A!
Nhưng vào lúc này, Hàn Tam Thiên cũng thở dài một ngụm khí, ngay sau đó hai mắt vừa mở, hai con người lỏng lánh ánh sáng, một giây sau, ánh sáng mất đi, khôi phục bình thường, nhưng trong đôi mắt lại có thêm một tia lạnh lẽo, yên lặng, một cỗ khí thể không giận tự uy.
“Đây chính là tân sinh sau Tán Tiên Kiếp?” Hàn Tam Thiên mỉm cười, cảm nhận được trong cơ thể có sức mạnh bạc vô cùng và linh khí không ngừng liên tục vận chuyện. Hơi nắm tay lại, hình như không cần sử dụng sức mạnh.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng hét lao đến.
“Xem chiêu.”
Hàn Tam Thiên vội vàng quay đầu lại, một bóng dáng đã đánh tới. Hàn Tam Thiên cũng không nói nhảm, đột nhiên tay khẽ động, thân hình mạnh mẽ nghiêng một cái, tránh thoát được quyền lớn đi theo đó.
Rầm!
Một quyền này đánh ra, nơi quyền đi đến, trực tiếp đã nổ bay một ngọn núi lớn ở xa.
“Uy lực thật mạnh!” Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng nổi, nhìn nắm đấm của mình. Loại quyền kình bá đảo như thế này, cảm giác giống như lần đầu anh tỉnh giấc ở địa cầu, lần đầu tiên anh năm giữ được sức mạnh vượt qua người thường.
“Trên chiến trường, trận đấu sinh tử, đắc chí làm gì?” Một tiếng quát khé. Một giây sau, khi Hàn Tam Thiên ngẩng đầu lên, bóng dáng của ông lão kia đã ở rất xa, thế mà chẳng biết lúc nào đã quay trở lại, lại ở không đến nửa mét trước mình.
Tốc độ thật nhanh!
Cho dù là Hàn Tam Thiên cưỡi Thiên Lộc Tỳ Hưu, dùng Thái Hư Thần Tẩu cũng tuyệt đối không thể thần tốc như thế.
Tránh không còn kịp nữa. Hàn Tam Thiên nhướng mày, hai tay đột nhiên đan chéo, song quyền đối đầu.
Grào!
Long kêu hổ gầm!
Trên ngực Hàn Tam Thiên, chợt lóe lên bóng dáng của Thái Hoang Long hoàng và Lôi Đình Huyền Hồ, theo song quyền đánh ra, một con Phần Thiên