Hàn Tam Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, máu độc của anh tới một mức độ nào đó có thể gọi là kịch độc, ăn mòn hết tất cả, cho dù có là nhà giam của Phù gia cũng không là gì.
Thế nhưng cây giáo của người phụ nữ trước mặt này lại không bị ảnh hưởng một chút nào.
Nhân lúc Hàn Tam Thiên đang ngày người suy nghĩ thì Khúc Tĩnh đã giẫm lên lá cây, trong tay nắm chặt cây giáo lao thẳng lên dẫn đầu.
Vù! Vù! Vù!
Vô số ánh sáng điên cuồng kích thích hướng đến Hàn Tam Thiên, thật ảo lẫn lộn, Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trước mắt mình giống như là Phật nhập ban ngày vậy. Thật sự anh đã bị cây giáo của cô ta làm cho hoa cả mắt.
Chỉ trong vài hiệp, Hàn Tam Thiên đã bị cô ta đam trúng mấy nhát, quần áo trên người tan nát. Tuy nhiên, đối với người có được bộ giáp đen bất tử và cơ thể vàng như Hàn Tam Thiên mà nói thì đây cũng không tính là trở ngại. Ngược lại, Hàn Tam Thiên cũng rất tinh ý nhanh chóng phát hiện ra nhược điểm của cô ta vì anh đã bắt đầu hiểu rõ chiêu thức đó.
Mặc dù giáo của cô ấy nhanh nhưng rất rõ ràng là lúc đưa giáo ra phải nhanh, hơn nữa lại còn muốn ngang ngược. Mà đã là một người phụ nữ thì từ đầu đến cuối khó tả hết hai chữ ngang ngược.
Nắm bắt được một khoảng trống, Hàn Tam Thiên trực tiếp không né tránh.
Bịch!
Xoay người trực tiếp đánh trúng một chưởng lên người Khúc Tĩnh.
Ha ha ha!
Thế nhưng Khúc Tĩnh cũng gần như cùng lúc cầm giáo đang trúng bả vai của Hàn Tam Thiên.
Một nam một nữ, ai đấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc là vì một chưởng trước đó có cảm giác giống như là vỗ vào tấm sắt vậy, thậm chí là lòng bàn tay bây giờ cũng có một chút đau nhức.
Còn Khúc Tĩnh cảm thấy kinh ngạc là vì lần này tuy là một giáo đâm Hàn Tam Thiên bị thương thế nhưng lại mệt mỏi khác thường. Chỉ có thể là do bản thân đã vận khí quá mạnh, một ngụm máu tươi từ yếu hầu chậm rãi chảy xuống.
Ầm!
Cả hai người đều tự động rút lui, Hàn Tam Thiên sờ lên ngực mình, máu tươi chảy ròng ròng. Mà Khúc Tĩnh bên này cũng đã lùi xa, cố nén không cho máu tươi từ miệng chảy ra.
Hàn Tam Thiên lúc này vô cùng kinh ngạc phát hiện ra, đầu ngọn giáo của cô vẫn y như cũ không có bất kì hư tổn gì. Nhưng giây tiếp theo, hành động của cô đã làm cho nghi ngờ của Hàn Tam Thiên được xóa bỏ.
Cây giáo đột nhiên biến mất vào hư không, hóa thành một luồng ánh sáng và rút vào bên trong cơ thể cô ta.
"Là Cửu thiên huyền thể!" Bên trong, Tiểu Bạch kinh ngạc hét lên.
"Đó là cái gì?" Hàn Tam Thiên nhưởng mày hỏi.
"Vào thời kì thượng cổ, con người cũng có thể trở thành thần, chính là linh hồn của vạn vật. Tuy rằng xuất thân của con người không bằng yêu và dã thú thế nhưng bởi vì thể chất mà trở thành đối tượng thích hợp nhất để tu thành thần tiên. Mà trong thế giới loài người lại có tám thể bẩm sinh, là mạnh nhất trên thế gian. Cửu thiên huyền thể đó là một trong số tám thể đó, loại thể sâu sắc này làm cho nước, lửa cùng vạn độc không thể xâm nhập được, nó có khả năng chuyển hóa sự tấn công của vạn vật đồng thời cũng có thể phòng thủ chúng. Cũng bởi vì nó giống như là huyền băng, sắc bén, mạnh mẽ cho nên mới gọi là Cửu thiên huyền thể." Tiểu Bạch lạnh lùng nói.
"Kiếp trước tôi đã từng chiến đấu qua với một trong tám thể đó, chỉ có thể nói là nó vô cùng lợi hại, cho nên cậu phải cẩn thận đó." Tiểu Bạch nhắc nhở.
Hàn Tam Thiên gật đầu, thì ra là vậy, chẳng trách người phụ nữ này có thể chịu được một chưởng ban nãy, thậm chí còn làm cho lòng bàn tay của anh cảm thấy có chút đau nhức. Hơn nữa, cây giáo của cô ta có thể trực tiếp đánh xuyên qua áo giáp đen bất tử, bản thân bị thương cũng không phải là do sự tấn công của máu độc. Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện hóa ra là như vậy.
"Tiếp tục đi!" Hàn Tam Thiên hét lớn, rồi lại trực tiếp xông lên.
Hàn Tam Thiên đã rút ra được kinh nghiệm từ lần đánh trước đó, nên khi rìu Bàn Cổ vừa xuất hiện thì cùng lúc cái quạt trong tay cũng mở rộng ra.
Thân thủ của Khúc Tĩnh thực sự rất bí ẩn, những ngọn giáo liên tiếp được phóng ra, có cảm giác chúng giống như là băng được phóng ra một cách hỗn loạn vậy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Núi cao, mặt đất, tất cả đều bị vô cùng hỗn loạn, ngay đến cả bầu trời cũng bị nổ tung bởi trận chiến diễn ra hết lần này đến lần khác của hai người.
Sau Lục Nhược Tâm thì cũng có một người phụ nữ có thực lực ngang ngửa Hàn Tam Thiên.
Chỉ là, nếu như Lục Nhược Tâm hoàn toàn dựa vào khả năng tu luyện của bản thân cùng với lại bí thuật thì người phụ nữ trước mặt này ở một mức độ nào đó rất giống Hàn Tam Thiên, bởi vì bọn họ đều dựa vào thân thể.
Chỉ có điều, Hàn Tam Thiên làm sao có thể sợ cao thủ có thuộc tính tương tự chứ?
Khóe miệng Hàn Tam Thiên đột nhiên hiện lên một nụ cười nhẹ, sau đó bất ngờ rút khỏi đòn tấn công, chỉ né tránh, sau đó chớp lấy cơ hội, lại đột nhiên lấy rìu Bàn Cổ ra tấn công.
"Hừ, Hàn Tam Thiên không phải luôn ỷ lại vào việc bản thân có thể biến hóa khôn lường hay sao? Anh ta tưởng rằng có thể làm được sao?" Lúc này, nhìn thấy Hàn Tam Thiên rõ ràng là đang lâm vào thế yếu, Trần đại thống lĩnh đứng bên cạnh Vương Hoãn Chi cười một cách kinh thường.
"Cửu thiên huyền thể kia chính là một trong tám thể mạnh nhất, lại trải qua mấy chục năm bồi dưỡng của tôn chủ ta, có thể đem so sánh với người thường được hay sao? Còn Hàn Tam Thiên cho dù thân thể có cứng đến đâu thì có thể cứng hơn Cửu thiên huyền thể hay sao?" thân tín của Vương Hoãn Chi cười nói.
Vương Hoãn Chi lúc này rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, sự mạnh mẽ của Khúc Tĩnh đã ít nhiều lấy lại cho lão ta một chút thể diện, cũng coi như là không uổng phí số dược liệu mà lão đã dùng để bồi dưỡng.
Những những người này cũng rõ ràng là đang xem nhẹ một chuyện có thật. Đó là việc đúng là cơ thể của Hàn Tam Thiên không phải là một trong tám thân thể kia thế nhưng cơ thể của Hàn Tam Thiên chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Chỉ là một cơ thể được hình dung là cứng thôi sao?
Hơn nữa, ngay cả khi đúng là cơ thể của Hàn Tam Thiên đúng với những gì bọn họ nghĩ, vậy thì đã sao?
Năng lượng trong cơ thể Khúc Tĩnh và năng lượng trong người Hàn Tam Thiên có thể coi như là một sao?
Làm thế nào mà Hàn Tam Thiên có thể giết được mười nghìn đoàn quân khi không có sự giúp đỡ của năng lượng khổng lồ?
"Không thể đánh tiếp được nữa sao? Mệt rồi ư? Cũng được, nghỉ ngơi một chút xem tôi biểu diễn đây." Hàn Tam Thiên cười nhẹ, giây tiếp theo cả người bỗng nhiên biến mất.
Khúc Tĩnh đột nhiên cảm thấy lạnh, khẽ cay mày.
Bụp!
- -----------------