“Hàn Tam Thiên!!!
Diệp Cô Thành nhìn Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Các người nhìn xem. Đó không phải là cái đầu của Hỏa Nham Thành chủ Chu Khải Toàn sao?”
“Tên này, không phải đã hủy diệt toàn bộ Hỏa Nham Thành rồi chứ?”
“Một người có thể điệt được cả một thành? Tên này không hổ danh là người thần bí được tôn sùng. Nếu như các đời nhà ta không phải là người của Hải Vực Dũng Sinh ta nhất định sẽ đi theo hắn, quả thật lợi hại.”
“Tên Hàn Tam Thiên này quả thực khủng khiếp, nếu như cả Hồng Nham Thành bị hắn biến thành địa ngục trần gian như thế này, thì không thể gọi là người thần bí nữa mà phải gọi là kẻ hủy diệt. Thấy người liền giết, giết người không gớm tay.”
Các binh sỹ phía sau bàn tán xôn xao, gương mặt Áo Thiên chợt lạnh, hiện lên tia chết chóc.
Nhưng mà hiện nay, Hàn Tam Thiên có không ít sự ảnh hưởng, không lâu sau sẽ trở thành thể lục thứ ba trên thế giới này.
Tiến về phía trước một bước, Áo Thiên lạnh lùng nở một nụ cười: “Không ngờ lúc ở điện Kỳ Sơn người mang một cái mặt nạ làm con chó của ta, thực chất thân phận lại là con rể của Phù gia, thật là thú vị, nhưng mà, trước mặt Áo Thiên ta, người là người thần bí cũng được, là Hàn Tam Thiên cũng được, nhưng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Hàn Tam Thiên sắc mặt trở nên lạnh lùng:
“Ngươi dám bắt vợ con của ta, người cho rằng người có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?"
“Kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Một người trẻ tuổi như người lại không coi ai ra gì.” Áo Thiên phần nộ nói, thân là tộc trưởng của Hải Vực Trường Sinh, trước giờ chưa có ai dám hỗn láo như vậy trước mặt hắn, kể cả tộc trưởng đỉnh Lam Sơn.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại dám đứng trước mặt hắn, lấy cái chết đe dọa hắn,
“Ngươi không nhìn xem bây giờ người đang gặp phải những gì à. Ba luồng quân có gần mười vạn người, trong đó là đội quân tinh nhuệ của Hải Vực Dũng Sinh của ta, hôm đó đã giết người một lần rồi, hôm nay ta sẽ giết người thêm một lần nữa.”
“Nói không sai, Hàn Tam Thiên người quá ngạo mạn, hôm nay phải giết được ngươi, để tế cho lá cờ của Dược Thần Các bọn ta.” Vương Hoãn Chi lạnh lẽo nói.
Hàn Tam Thiên cười trừ rồi ngước nhìn, khắp nơi Hồng Nham Thành bây giờ đều là khỏi lửra.
Hàn Tam Thiên biết rằng, lần này tin tưởng lầm người, nên đã dẫn đến một kết quả vô cùng nghiêm trọng.
Thậm chí mà nói còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn. Bởi vì trong đám người đang bao vây hắn, có cả tên tiện nhân Phù Thiên.
Lúc Phù Thiên nhìn thấy Hàn Tam Thiên quét mắt nhìn qua hắn, ánh mắt lập tức vô thức né tránh, trước khi tới đây đã nghĩ ra hàng ngàn câu nói hùng hồn để mắng chửi Hàn Tam Thiên, nhưng lúc này tất cả đã bị nuốt trôi xuống bụng, một lời cũng không dám thốt ra.
Sợ rằng nếu bị Hàn Tam Thiên nhìn trúng sẽ tự chuốc lấy tai họa.
Hàn Tam Thiên cười lên: “ Rất tốt, xông lên đây.”
Nói xong, thân hình Hàn Tam Thiên vút qua, rồi biến thành ảo ảnh, giây tiếp theo liền xông thẳng vào đám người phía trước.
Thân hình Hàn Tam Thiên như một quả bom bị ném thẳng xuống hồ nước, doanh trại kiên cố gần nhất với Dược Thần Các lập tức nổ tung, người và ngựa chết la liệt, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Vương Hoãn Chi tức giận nghiến chặt răng, hơn ba vạ quân, khắp nơi đều là người, đánh đầu không đánh sao lại dám tấn công Dược Thần Các trước tiên, đây là có ý gì? Cảm thấy đệ tử Dược Thần Các dể bị bắt nạt lắm sao?
"Ầm, ầm, ầm!!!"
Mặc dù người tham gia trận chiến lần này của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh không nhiều, nhưng tất cả đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng họ vẫn gặp rất nhiều khó khăn khi ứng phó với một người tài giỏi như Hàn Tam Thiên.
Trong đám kiến nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một con voi lớn, đó là tình hình của đội quân Dược Thần Các lúc này.
Trong phút chốc, khắp nơi đều là khỏi nổ, đám cháy, tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng giết người....
“Trời ơi!”Phù Thiên đưa mắt hướng về phía xa Dược Thần Các, đưa mắt nhìn những đệ tử tinh nhuệ của hắn bị chém chết nằm rạp xuống đất vô cùng thê thảm, bất giác nuốt nước bọt.
Đây quả thực là sức mạnh thực sự của tên ác ma này.
"Ầm, ầm, ầm!!!"
Tiếng nổ không ngừng vang lên, hình bóng Hàn Tam Thiên càng lúc càng rõ, từ trong đám đông xông ra, những binh lính trong vòng bán kính mười mét xung quanh Hàn Tam Thiên đều biến thành thi thể, không còn lấy một mạng sống.
Quá Khủng khiếp!
Đôi mắt đẩm máu của Hàn Tam Thiên quét qua, mấy vạn quân xung quanh đồng loạt lui về, không ai dám tiến lên một bước.
Phù Thiên cắn chặt môi đến chảy máu.
“Để Khúc Tĩnh lên."Vương Hoãn Chi nhắm chặt hai mắt nói.
“Tôn chủ, đó là con gái nuôi của người tên thuộc hạ vội vã nói.
“Đây đã là lúc nào rồi, ta sắp mất mặt mũi đến nơi rồi, đừng nói con gái nuôi cho dù là mẹ ruột của ta cũng phải xông lên.”Đúng trước mặt nhiều người như vậy hắn đã mất mặt một lần rồi, nếu lần này lại như vậy nữa thì hắn mặt mũi đâu đi nhìn thiên hạ.
Huống hồ, Áo Thiên đang ở đây, hắn làm sao có thể như vậy chứ?
“Vâng”
Tên thuộc hạ bước lùi phía sau.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này, kẻ hủy diệt như là biệt danh mới của hắn, gặp ai giết nấy, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, vòng tròn hơn mười mét bây giờ đã thành vòng tròn hơn năm mươi mét, những tên lính bao vây vòng ngoài cùng của nhóm người Dược Thần Các chân tay đã mềm nhũn.
Mặc dù đều là lính tinh nhuệ được chọn lựa ra, khác với những người khác. Bọn họ mới được chứng kiến sức mạnh của Hàn Tam Thiên chưa được bao lâu, bây giờ phải đối mặt lại, đương nhiên sẽ thất kinh hồn vía.
Mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng, trong đôi mắt không có một chút sắc thái tình cảm nào. Mặc dù bị vây bắt bởi ba vạn quân, nhưng như vậy thì như thế nào?
Hắn không những không sợ hãi, ngược lại còn như đã được lên kế hoạch từ trước.
Dựa vào tình hình này, người bắt Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên nhất định là Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh, hơn nữa Phù gia cũng không thoát nổi bị liên lụy, vậy cũng tốt, hắn sẽ đi tìm từng nhà một mà tính sổ.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên hung hãn xông lên phía trước.
Hắn xông lên như một con hổ đang xông tới một đang dê đang ngơ ngác nhìn, mặc dù số lượng đông, nhưng một khi lão hổ xông lên thì đàn dễ sẽ hét lên chạy hoảng loạn.
Hàng vạn binh sỹ nhưng không có một chút uy nghiêm nào, ngược lại còn như một trò hề.
“Suỵt”
"Ầm, ầm."
Đột nhiên lúc này, một cây giáo phóng tới xuyên xuống gần chân của Hàn Tam Thiên.
Tiếp theo một cô gái mặc áo xanh lập tức xuất hiện và đứng trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Trời ơi, nữ thần mắt tím Khúc Tĩnh của Dược Thần Các.”
Nghe thấy lời hoan hô của đám người đó, đông tử của Hà Tam Thiên co lại. Mặc dù trước mặt hắn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, nhưng Hàn Tam Thiên lại cảm thấy sự áp lực lớn hơn những kẻ thù hùng mạnh khác ngoài kia.
Hơn nửa, cảm giác sự áp lực này Hàn Tam Thiên chỉ nhìn thấy có ở một người mà thôi.
Lục Nhược Tâm.
“Phá thiên thần giáo.”
Bàn tay giơ lên, cây giáo liền bay trở về, thân hình bất động, đâm thẳng ngọn giáo về phía Hàn Tam Thiên.
"Soat!"
Hàn Tam Thiên nghiêng người, trên khuôn mặt bất giác có cảm giác lành lạnh, lấy tay quẹt ngang, một giọt máu tươi rơi xuống.Cây giáo này thật là lợi hại.
Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên ngạc nhiên không chỉ là tốc độ của cây giáo, mà là cơ thể của cô ấy và ngọn giáo đó, rỏ ràng bị dính máu của Hàn Tam Thiên nhưng hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu bị ăn mòn.
Cây giảo đó không bị ảnh hưởng bởi máu độc của Hàn Tam Thiên.
Điều này là không thể!
- -----------------