“Hiện tại, ta rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao Tần Sương lại dành nhiều tình cảm cho Hàn Tam Thiên. Mặc kệ là công hay tư, Hàn Tam Thiên đều không thẹn với mọi người. Mà chúng ta, lại bị người khác làm cho mê muội tâm trí, bị thành kiến che mắt, không biết người tốt, ngược lại còn đổ hết tất cả sai lầm lên đầu hắn." Tam Vĩnh thở dài một tiếng, vô cùng hối hận.
Nhị trưởng lão cũng buông thống đầu: “Nếu như ta là hắn, chỉ sợ hận không thể giết hết sạch tất cả chủng ta để trút giận, nào có hôm nay còn mạo hiểm thân mình tới cứu chúng ta chứ?! Tam Thiên thật sự là hành sự đại nghĩa. Nghĩ lại một chút, những người làm trưởng bối như chúng ta thật hổ thẹn, hổ thẹn mà."
“Nữ đệ tử hiếu thuận, xinh đẹp như vậy lại hủy ở trên tay chúng ta. Đợi cho việc này kết thúc, chúng ta vẫn nên từ chức đi, chúng ta nào còn mặt mũi gì để làm trưởng lão và chưởng môn chứ?" Tam trưởng lão cũng khó chịu lắc đầu.
Bốn vị trưởng lão nói xong, nhìn nhau một chút, quay người đối diện Tô Nghênh Hạ: "Tam Thiên không ở đây, Nghênh Hạ, ngươi là thể tử của hắn, liên thay chúng ta nói một tiếng xin lỗi hắn đi."
Bốn người nói xong, cùng nhau quỳ xuống, cúithấp đầu. Thấy bốn vị trưởng lão đều quỳ xuống đất, đám đệ tử của Hư Vô tông cũng vội và quỳ xuống. Đối với chuyện của Hàn Tam Thiên, bọn họ cảm giác được nghiệp chướng nặng nề.
"Các người đều đứng lên đi.” Tô Nghênh Hạ kiềm chế kích động trong long. Cô chưa từng ăn giấm khi Hàn Tam Thiên nố lực vì Tần Sương, bởi vì cô hiểu rất rõ Hàn Tam Thiên người này. Anh là đang trả ơn, cũng là quan hệ sư tỷ đệ. Giả dụ là mình, cô cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, cô càng cảm thấy vui vẻ và hài lòng với chuyện của Hàn Tam Thiên ở nơi này. Bởi vì Hàn Tam Thiên là một người đàn ông chân chính. Tâm luôn hiểu rõ, với kẻ ác thì không hề lưu tình mà trừng phạt, đối với người không phải kẻ ác hầu như cũng sẽ có chút ý tốt.
"Tôi nghĩ, Tam Thiên anh ấy sẽ tha thứ các người." Tô Nghênh Hạ nói khẽ.
"Vảy ngược của Hàn Tam Thiên là Tô Nghênh Hạ, hơn nữa, Tô Nghênh Hạ đã nói Tam Thiên sẽ không trách các ngươi, Tam Thiên liền nhất định sẽ không trách các ngươi, đều đứng dậy đi." Lân Long thấy mọi người không dám đứng dậy, lúc này nhịn không được chen miệng vào nói.
Đám người chần chờ một lát, cuối cùng chậm rãiđứng lên.
"Còn thất thần gì nữa? Tam Thiên lo lắng các ngươi không làm gì đã chết, nhưng các ngươi cũng không thể không làm gì cả đúng không?" Giọng nói của Lân Long lạnh lùng.
Một đám đệ tử lập tức hiểu rõ gì đó, nhao nhao triệu hồi kỳ thúc của mình ra, sau đó để kỳ thú tiến lên giúp đỡ trận pháp.
Đệ tử Dược Thần các bên ngoài Hư Vô tông nhìn thấy một đám kỳ giúp đỡ trận pháp, không ít kẻ lộ vẻ mặt khó xử. Đột nhiên ở bên ngoài có kỳ thú đến làm loạn trận pháp của bọn họ, còn chưa kịp ổn định thì đã có viện quân tới rồi. Vương Nhậm Chi nhìn cũng sốt ruột.
Ông ta hoàn toàn không có ngờ tới Hàn Tam Thiên đột nhiên lại có nhiều kỳ thú như vậy để tập kích hậu phương của bọn chúng, đến mức lòng quân của chúng đại loạn, tử thương vô số. Nếu cứ để thế cục phát triển như thế, vậy thì trận chiến này sẽ cực kỳ gian nan. Ông ta dung nhiều lính với sức lực như vậy, nếu như đổi lại là cục diện này, hiển nhiên là điều ông ta không muốn nhìn thấy. Huống chi, sao ông ta có thể tha thứ Hàn Tam Thiên làm càn ở trước mặt mình được?“Gì thế? Các ngươi có kỳ thú đúng không?" Sắc mặt Vương Nhậm Chi lạnh lẽo không độ ấm, tiếp đó quát lớn: “Chúng ta cũng có. Truyền lệnh xuống dưới, tất cả mọi người triệu hồi kỳ thú của chúng ta ra, ngăn cản kỳ thú của bọn chúng. Người còn lại không được ngừng thế tấn công Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên, người muốn đấu với ta, ngươi đấu nổi với ta sao?"
Biểu tình của Vương Nhậm Chi trở nên cực kỳ dữ tợn, mà theo tiếng ra lệnh của ông ta, mười mấy trăm nghìn đệ tử lập tức trực tiếp gọi ra Linh thu của mình. Trong lúc nhất thời, quy mô to lớn, chỉ mới nhìn đến đã khiến cho da đầu người ta tê dần.
"Làm sao bây giờ?" Minh Vũ đá một bay một tên nào đó nhào đến, lúc này nghiêng người đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, không khỏi cau mày nói.
“Mặc dù không phải ai cũng có nhưng bọn chúng có ít nhất bảy, tám trăm nghìn, rất khó đối phó.” Minh Vũ tiếp tục nói.
Lông mày của Hàn Tam Thiên nhíu lại, sắc mặt lạnh lẽo, ngược lại đột nhiên cười một tiếng. Nhìn thấy Hàn Tam Thiên cười, Minh Vũ có hơi khó tin,
mà Lục Như Tâm đang nhìn ở chỗ xa cũng thấynhư vậy. Mấy trăm nghìn người đã đủ phiền, hiện tại còn thêm bảy, tám trăm nghìn Linh thú, trận thế lớn như vậy đã khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở. Nhưng vào lúc này đây, Hàn Tam Thiên còn cười nữa? Nếu như không phải tên điên, vậy nhất định là đồ ngốc.
"Gia hỏa này đến cùng đang nghĩ gì vậy. Đã là thời điểm này rồi, hắn còn cười nữa?" Xi Mộng thực sự không biết cuối cùng Hàn Tam Thiên là muốn làm gì. Quả thực là người bình thường không thể hiểu nổi.
Vương Nhậm Chi thấy Hàn Tam Thiên cười, trong lòng cực kỳ khinh thường: “Đã lúc này rồi, ngươi còn cười nổi nữa sao?"
Hàn Tam Thiên cười ha ha, nhìn qua Vương Nhậm Chi mà nói: “Đương nhiên là cười được. Ông đã sắp chết đến nơi rồi, sao tôi có thể không cười chứ?"
“Ăn nói lung tung. Ta sắp chết đến rồi? Sợ là ngươi bị điện rồi đi?" Vương Nhậm Chi lạnh lùng quát. Thế cục trận chiến đã rõ ràng, chuyện này đã không cần nhiều lời nữa. Hàn Tam Thiên có kỳ thú giúp đỡ, chẳng lẽ mình không có sao?! Đương nhiên có, thậm chí là nhiều hơn.Tôi cuối cùng bị điên hay là mắt của ông bị mù. Ông tốt nhất quay đầu nhìn cho rõ đi hãy nói." Hàn Tam Thiên mỉm cười, tiếp đó dùng ánh mắt ra hiệu ông ta nhìn ra sau lung. Một giây sau, thời điểm khi Vương Nhậm Chi quay đầu nhìn lại, thấy được cảnh tượng khiến cho người của ông ta gần như muốn ngạt thở.