Mọi người vô cùng sợ hãi, quay mắt nhìn lại.
Bên trong núi lớn, cây cối lay động, bụi đất bay lên bốn phía, những con thú uy vũ tức giận rống lớn đang cùng nhau tiến đến.
Một cảnh tượng kỳ quái cũng xuất hiện ở Tứ phong của phái Hư Vô, một màn này thậm chí còn khiến cho cả phái Hư Vô chấn động.
Phía sau ngọn núi của Tứ phong ở phái Hư Vô, những con kỳ thú cũng đang bay ra ngoài phái Hư Vô.
“Đây là có chuyện gì vậy? Là kiếp nạn trời giáng, cho nên dã thú mới chạy tán loạn hay sao?"
Nhị trưởng lão nhìn đàn kỳ thù đang bay trên bầu trời, không nhịn được mà kinh ngạc nói.
Chúng đệ tử cũng thì thào không nói gì, không biết nên biểu đạt sự rung động ở trong lòng như thế nào.
Thủ đi chim bay, trong lịch sử phái Hư vô chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này.
“Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?" “Toàn bộ ba phía đều là các loại kỳ thú và dã thú, hơn nữa tất cả giống như là đang hướng về phía chúng ta mà tới."
“bọn người kia là điên hết rồi sao?"
“Không thể nào, từ trước đến nay chỉ có dã thú sợ con người, sao con người có thể sợ thú được chứ? Hay là, nơi này có cái gì đó khác lạ?”
Đám người cao tầng của phái Hư Vô cũng hai mặt nhìn nhau hỏi.
Nhưng giây tiếp theo, những loại kỳ thú dị thủ này đã lao ra và cho bọn họ đáp án một cách nhanh chóng.
Dưới gót sát, làm gì có người nào có thể nguyên vẹn!
Vô số kỳ thú hung mãnh đánh úp đám đệ tử Dược Thần các từ sau lưng, đại quân của Dược Thần các không ngờ đến mình sẽ bị đánh lén, trong khoảng thời gian ngắn bời vì phía sau gặp địch, nên không thể nào ứng phó kịp, trận doanh mạnh mẽ bị đánh tan tác chia năm xẻ bảy.
“Rống!!!”
"Giết!"
Trong khoảng thời gian ngắn, cả chiến trường đầy những tiếng hét lớn, gió lửa nổi lên bốn phía.
"Ngươi...Ngươi...Chuyện này...Những con kỳ thú này đang giúp người ư?"
Vẻ mặt Vương Hoãn Chi đầy sự ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin được.
Kỳ thú ở thế giới Bát Phương cũng không phải là thứ gì đáng ngạc nhiên, bởi vì người nào cũng có thể bắt một con kỳ thú để làm sủng vật để tăng sức chiến đấu cho bản thân, nhưng chúng đều sẽ nhận chủ. Tuy nhiên kỳ thú hoang dại như thế này, bỗng nhiên kết thành đội quân tấn công con người, đúng là không được gặp nhiều lắm.
Chuyện này cũng không trách được những người đây đều bị nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ông cho rằng chỉ mình ông có được trợ giúp hay sao?"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười.
Ở trên ngọn núi cao xa xa, Xi Mộng nhíu mày.
"Tên Hàn Tam Thiên này, quả thật là rất kỳ quái, sao có thể tìm được nhiều kỳ thú để giúp hắn đánh giặc được như vậy chứ?"
Xi Mộng kỳ quái lầm bẩm nói.
Lục Nhược Tâm cũng thấy rất kỳ quái, phàm là người và thú, quả là hai giống loài khác nhau, kỳ thú càng bởi vì bị người nô dịch, nên đối với nhân loại luôn có địch ý, muốn một người có thể điều khiển được nhiều kỳ thú như vậy, quả đúng là người si nói mộng.
"Hắn thật sự là càng ngày càng khiến cho ta thấy tò mò."
Lục Nhược Tâm cười như không cười nói.
Xi Mộng đau khổ cười nói:
"Tiểu thư, đừng nói là ngài, ngay cả ta bây giờ cũng đang vô cùng tò mò về hắn đây."
Lục Nhược Tâm hiếm mà không mắng Xi Mộng, ngược lại còn đồng ý gật đầu nói:
“Thật đúng là một nam nhân khiến người ta say đắm.”
Bên trong phái Hư Vô, đến khi nhìn thấy mấy vạn kỳ thú đang chiến đấu cùng với đại quân, người của phái Hư Vô cũng hoàn toàn ngây dại.
"Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, năm đó, khi phái Hư Vô chúng ta vây công Hàn Tam thiên, nhóm kỳ thú ngọn núi phía sau Tứ Phong cũng chạy ra tấn công chúng ta. Bây giờ, rõ ràng là những con kỳ thú này cũng đang giúp đỡ Hàn Tam Thiên."
“Không chỉ có mình phải Hư Vô chúng ta, tất cả kỳ thú ở những ngọn núi xung quanh phái Hư Vô cũng đi ra.”
“Chẳng lẽ, Hàn Tam Thiên hỏi chúng ta về bản đồ, chính là muốn nhìn xem gần đây có kỳ thú hay không sao? Nhưng mà, hắn cũng không có giao tình gì với kỳ thú, vì sao những con thú này lại giúp đỡ hắn?"
Mọi đám người nghị luận to nhỏ, vô cùng tò mò.
"Là Thú vương.
Lúc này Tần Sương lại lạnh nhạt nói.
“Thú vương ư?"
Tam Vĩnh sững sốt.
"Sương Nhi, ngươi nói chính là Thú vương bị phong ấn ở ngọn núi phía sau chúng ta sao?”
Ngay lập tức Nhị trưởng lão gấp giọng nói.
"Đúng vậy!"
Tần Sương lạnh nhạt nói:
“Còn có chuyện các ngươi có lẽ không biết, thật ra Tử Linh cẩm địa là do Tam Thiên phá chứ không phải là ta."
Sau đó, Tần Sương kể lại tất cả mọi chuyện chuyện lúc trước gặp được Thú vương, sau đó dùng kim thân của Thú vương để cứu mình cho mọi người nghe.
“Ý của ngươi là, Hàn Tam Thiên thu hoạch được Thú vương chuyến thế làm sủng vật của chính mình ư? Thậm chí, còn trở thành một Thú vương mới?”
Tam Vĩnh khó có thể tin được nói.
"Đúng vậy."
Tần Sương gật đầu nói.
Mọi người đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, không trách được lúc trước vạn thú lại giống như không muốn sống mà tấn công bọn họ, thì ra là do Hàn Tam Thiên là vua của chúng nó.
Nhưng mà, oán niệm của Thú vương rất lớn, cho dù chuyển thế sống lại cũng rất có uy lực, ngoại trừ kỳ thú ra không ai biết thời gian nó chuyển thế, nhưng không ngờ đến Hàn Tam Thiên thế mà lại vừa có thực lực vừa may mắn, bắt được Thú vương làm sủng vật.
Chuyện này quả đúng là khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ.
"Không ngờ đến Tam Thiên thế mà còn có loại kỳ ngộ này, lại còn có thể phá được Tử Linh cấm địa của chúng ta, quả đúng là nhân tài."
"Sương Nhi, chuyện như vậy, vì sao ngươi không nói sớm hơn."
"Đúng vậy, nếu như chúng ta biết được sớm hon, thì sao có hiểu lầm như vậy được.”
Tam Vĩnh và Nhị Tam trưởng lão đều lắc đầu đáng tiếc nói.
“Hừ, chúng ta nói, lấy thành kiến của các ngươi, các ngươi sẽ tin sao?"
Tần Sương lạnh giọng nói.
Ngay lập tức Tam Vĩnh và Nhị Tam trưởng lão củi thấp đầu xuống, Lâm Mộng Tịch cúi đầu không nói gì, thì ra, lúc trước Hàn Tam Thiên không chỉ cứu con gái của nàng ta, còn vì con gái của nàng ta mà rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh. Sau đó lại lấy thứ quý giá như kim thân của Thú vương ra giao cho Tần Sương. Càng quan trọng hơn chính là, vì bảo vệ thanh danh của con gái nàng ta, hắn lại giấu diếm sự thật này, cũng mang toàn bộ công lao đổ lên người của con gái nàng ta.
Có một đệ tử như vậy, Lâm Mộng Tịch cảm thấy mình đúng là có phúc ba đời, nhưng mình lại đối xử với hắn như thế nào? Lạnh nhạt thờ ơ, nghĩ đến đã thấy hổ thẹn.
"Thật xin lỗi."
Lâm Mộng Tịch không khỏi nhìn về phía thân ảnh Hàn Tam Thiên đang chiến đấu trên không trung phía xa xa, nước mắt rơi như mưa.