*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không cần phải nói thêm gì nữa.”
Tam Vinh lạnh giọng quát, nhìn về phía người đệ tử:
"Ngươi đi ra ngoài nói cho Người thần bí cũng tốt, mà Hàn Tam Thiên cũng được, phải Hư Vô ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn, nếu như hắn biết điều, thì nên dừng lại và quay về đi, nhưng nếu như hắn không đồng ý, vậy lúc nào cấm chế trận pháp phòng ngự của phái Hư Vô cũng chờ đợi hắn."
"Chưởng môn sư thúc, không thể như thế được."
Tần Sương vội vàng đến mức sắp bật khóc.
Từ nhỏ nàng đã sống ở phái Hư Vô, nàng có tình cảm nồng hậu đối với nơi này, đương nhiên không muốn nhìn thấy phái Hư Vô bị hủy diệt trên tay của Diệp Cô Thành.
"Vâng!"
Người đệ tử gật gật đầu, xoay người rời đi.
Tần Sương đau lòng muốn đi theo ra ngoài, lúc
này giọng nói lạnh lùng của Tam Vĩnh lại cất lên:
“Nếu như ngươi dám đuổi theo tên đệ tử kia để ra ngoài, Tần Sương, ngươi không những không còn là đệ tử của phái Hư Vô, thậm chí, ngươi sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy phái Hư Vô nữa."
Tần Sương không thể tin được mà dừng lại nhìn về phía Tam Vĩnh:
“Vì sao chứ?"
Vì sao thái độ của Tam Vĩnh với liên minh Người thần bí của Hàn Tam Thiên lại cứng rắn như vậy, nhưng khi đối mặt với Diệp Cô Thành lại nghĩ mọi cách nhường nhịn, vì sao lại như vậy chứ?
Cách làm của Hàn Tam Thiên quả thật khiến cho người ta không quá thoải mái, nhưng mà cách làm của Diệp Cô Thành không phải còn càng quá đáng hơn hay sao?
Hơn nữa, Diệp Cô Thành lòng muông dạ thú, Tam Vĩnh còn nhìn thấy rõ hơn bất kỳ người nào khác.
“Không vì cái gì hết.”
Tam Vĩnh lạnh giọng nói:
“Ngươi chỉ cần hiểu rằng, ta là vì muốn tốt cho phái Hư Vô."
Nói xong, Tam Vĩnh đại sư đi vào phòng chưởng môn sau chính điện.
Một lát sau, Lâm Mộng Tịch nhẹ nhàng đi vào bên trong:
"Chưởng môn sư huynh, Sương Nhi còn nhỏ tuổi, hôm nay con bé cũng không phải là cố ý đắc tội với ngài, ngài không nên để ý."
"Thật ra, ta vẫn luôn để ý."
Tam Vĩnh nhẹ giọng nói:
"Ta nhìn Sương Nhi lớn lên, biết đứa nhỏ này tính tình như thế nào, nàng sẽ không bao giờ lừa dối trưởng bối.”
“Ngài tin tưởng những gì Sương Nhi nói sao? Vậy sao ngài...."
Lâm Mộng Tịch nhíu mày.
"Phù gia là do Hàn Tam Thiên tiêu diệt, nhưng ta tin tưởng rằng, hắn sẽ không làm hại phái Hư Vô của chúng ta, bởi vì ta đã gặp hắn lúc ở địa lao thành Lộ Thủy."
Tam Vĩnh nhẹ giọng nói:
“Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng hắn có liên quan đến Người thần bí."
“Nhưng nghĩ lại một cách cần thận, lúc ở đỉnh Kỳ Sơn, Sương Nhi từng gặp nguy hiểm, nhưng sau đó lại bình an quay trở về, ta thấy, có lẽ là do Người thần bí đã cứu nàng, sau này, Sương Nhi thậm chí vì muốn giúp Người thần bí mà đồng ý rời khỏi phải Hư Vô, lúc đó ta liền cảm thấy việc này không hề đơn giản. Cho nên, chuyện Người thần bí chính là Hàn Tam Thiên, ta tin."
Tam Vĩnh nói.
Lâm Mộng Tịch ngẩn cả người, nói cách khác, Tần Sương không phải là do nhớ nhung quá mức, mà đó là những lời nói thật sao?
"Mà nếu như nói như vậy, trước đây ngài cũng đã nói rằng, Hàn Tam Thiên có được chí bảo Vô tướng thần công của phái Hư Vô, vậy nếu hắn giúp chúng ta, không phải là rất tốt sao?"
Lâm Mộng Tịch ngạc nhiên nói.
"Vấn đề là, ngươi đã quên phái Hư Vô chúng ta đã đối xử với hắn như thế nào rồi sao? Những gì mà Tam sư đệ nói không phải là không có lý, nếu như hắn thật sự là Hàn Tam Thiên, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?"
Tam Vĩnh đại sư lạnh nhạt nói.
“Cho nên, ngài càng tin tưởng Diệp Cô Thành hơn u?"
Lâm Mộng Tịch nói.
“Đúng vậy."
“Cho dù tên Diệp Cô Thành kia lòng muông dạ thú, ta lo rằng nếu như chúng ta tin tưởng hắn ta, đến lúc ấy phái Hư Vô sẽ trở thành con rối của hắn ta, thậm chí, là món đồ chơi của hắn ta, loại người như hắn ta vô cùng ngạo mạn, đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Lâm Mộng Tịch nói.
"Nhưng chung quy lại Cô Thành vẫn là đệ tự của phái Hư Vô, ta mãi mãi là sư phụ của hắn ta, ít nhiều gì cũng có thể dạy dỗ được chứ? Nhưng Hàn Tam Thiên thì sao? Đó là kẻ thù! Nếu như ta là Hàn Tam Thiên, ta nhất định sẽ báo thù, không phải như thế sao?"
Tam Vĩnh cười một tiếng thê thảm, tiếp tục nói:
“Thứ duy nhất có thể khiến cho Hàn Tam Thiên bắn khoăn, chỉ có thể là Tần Sương mà thôi, đặt phái Hư Vô lên người Tần Sương, hay là đặt lên trên người ta đây? Ta nghĩ, ta càng tin tưởng bản thân mình hơn."
Lâm Mộng Tịch gật đầu thật mạnh.
“Trước đây lúc phái Hư Vô vây công hắn, ta đã nghĩ đến bù đắp cho hắn, nhưng mà, sau này ta lại phát hiện, có một số việc sai rồi chính là sai rồi, có bù đắp lại cũng không có tác dụng gì, cũng chỉ có thể sai càng thêm sai mà thôi."
Tam Vĩnh nói.
Nhưng Tam Vĩnh đã quên mất một điều, đâm lao rồi thì phải theo lao, chỉ biết sai càng thêm sai, bởi vì vì một chuyện sai lầm mà không thể thản nhiên đối mặt, như vậy sẽ cần càng nhiều lỗi lầm hơn để bù đắp lại, mãi cho đến một ngày, tất cả sụp đi. đổ
Ông chính là đang lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thật ra, đã mang lại ngập đầu tai ương cho phái Hư Vô.
"Mộng Tịch, hôm nay người phải chăm sóc Tần Sương cho thật tốt, chung quy Sương Nhi vẫn luôn quá đơn thuần, nào biết được lòng dạ người ta, ngàn vạn lần không thể để cho nàng có liên hệ gì với Hàn Tam Thiên, đề phòng kẻ địch tiến vào.