*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình bóng cô độc của căn nhà tranh trên đỉnh núi Cô Sơn, ngôi mộ cũng lẻ loi hiu quạnh.
Lại một lần nữa đứng trên mảnh đất xưa cũ này, Hàn Tam Thiên đang có hàng trăm ngàn những suy nghĩ khác nhau.
Hành trình lần đầu tiên đến thế giới Bát Phương cùng Lân Long, chính là mảnh đất ở dưới chân anh.
Đi đến trước mặt ngôi mộ của Chu Dĩnh, Hàn Tam Thiên đốt hương, mang theo mọi người thành tâm tế bái.
Tuy rằng Chu Dĩnh không dạy anh quá nhiều, nhưng bà ấy lại là người cho anh nhiều nhất, thậm chí, còn trả giá bằng tính mạng của chính mình, hơn nữa Thiên âm thuật quả thật đã giúp đỡ anh rất nhiều trong giai đoạn trước đây.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, Chu Dĩnh chính là người sư phụ đầu tiên của Hàn Tam Thiên ở thế giới Bát Phương, cũng là người sư phụ khiến lòng anh cảm thấy khó quên nhất.
"Sư phụ, không, vẫn nên gọi người là sư nương đi, có lẽ, người sẽ thích cách gọi này hơn."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười, quỳ gối trước ngôi mộ của Chu Dĩnh:
"Tam Thiên đã trở lại rồi đây. Người nhìn con bây giờ, có vui hay không?"
"Đúng vậy, tiền bối, nhìn tiền đồ bây giờ của Tam Thiên, chắc là ở dưới suối vàng người cũng sẽ cười rất vui vẻ nhỉ? Ta nhớ rằng trước khi chết người đã từng nói, để cho ta nói cho mọi người biết Tam Thiên là đồ đệ của ngài, để ngài có thể vì hắn là kiêu ngạo, bây giờ, ngài đúng thật là có thể kiêu ngạo rồi."
Lân Long cũng đã hiện thân từ trước, nhìn về phía ngôi mộ của Chu Dĩnh mà vui vẻ nói.
"Sư nương, Tam Thiên nói, người thích náo nhiệt, nên lần này chúng ta đã mang rất nhiều người đến để tế bái người đấy."
Tô Nghênh Hạ cũng cười nói.
Nói xong, một đám người cung kính dâng hương cho Chu Dĩnh.
Sau đó, Hàn Tam Thiên đứng dậy, nhìn thế giới Hư Không ẩn giấu cách đây không xa.
Bách Hiểu Sinh và Hàn Tam Thiên liếc nhau một cái, cùng nhau gật đầu, Lân Long đứng dậy rồi bay lên, xoay quanh mảnh không trung ở phía trước một lát, cuối cùng dừng lại ở một góc.
"Nơi này chính là thế giới Hư Không đúng không?"
Hàn Tam Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Không có mối liên kết nào nữa ngọn núi này và ngọn núi phúa sau, vị trí của phái Hư Vô chắc chính là mối liên kết này, chỉ là bị giới Hư Vô che dấu rồi mà thôi."
Lân Long gật đầu:
"Đúng rồi, chú ý một chút, nếu như chấn động quá lớn, có thể sẽ kích hoạt cấm chế của phái Hư Vô."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu. Ngay sau đó, anh tập trung sức mạnh ở tay, trong nháy mắt một cỗ anh sáng vô cùng mạnh mẽ bay về vị trí mà Lân Long đang đứng.
Ánh sáng màu vàng lao đến, đột nhiên chạm vào một cỗ sức mạnh màu trắng trong không trung!
Ầm!!!
Kết giới sức mạnh màu trắng đột nhiên rung lên.
Phái Hư Vô bên trong kết giới, lúc này chỉ cảm thấy đất trời trong môn phái bỗng nhiên lay động.
Tam Vĩnh đại sư đang ở trên chính điện, bỗng nghe thấy đệ tử cấp báo, kết giới bị người khác tấn công!
Trưởng lão Nhị Tam phong, Lâm Mộng Tịch và Tần Sương cũng đồng thời chạy đến chủ điện.
"Sao lại như thế này? Hay là, Diệp Cô Thành đã không còn chờ nổi nữa?"
Sắc mặt trưởng lão Nhị Tam phong thay đổi, vội vàng nói.
"Đúng vậy, bây giờ đã bắt đầu tấn công rồi hay sao? Chưởng môn sư huynh, nếu không bây giờ ta sẽ đi ra ngoài, giải thích một chút?"
Trưởng lão Tam Phong nói.
Ngay lúc Tam Vĩnh sắp nói chuyện, lại có một người đệ tử vội vàng chạy đến nói:
"Báo cáo chưởng môn, người tấn công bên ngoài kết giới bảo đệ tử vào truyền lời cho ngài."
Tam Vĩnh nhướng mày:
"Nói!"
"Vâng....Vâng!"
Người đệ tử gật đầu, bất an nhìn về phía Lâm Mộng Tịch nói:
"Bọn họ tự xưng là liên minh Người thần bí, nếu như chúng ta đồng ý lấy ra Ngân kỳ, thì bọn họ sẽ bên ngoài bảo vệ chúng ta."
"Cái gì?"
"Người tấn công kết giới là người của liên minh Người thần bí?"
Nhị Tam trưởng lão sau khi nghe đệ tử báo cáo, không nhịn được mà nói.