So với các đệ tử của Dược thần các mà nói, thật sự Hàn Tam Thiên trẻ hơn rất nhiều, cho dù không nhìn đến dung mạo của Hàn Tam Thiên, chỉ cần nhìn vào làn da nơi cổ và cánh tay mà anh lộ ra, thì có thể phán đoán được đại khái số tuổi.
Lúc này Hàn Tam Thiên lại cười nhạo bọn họ trẻ tuổi, quả thực khiến cho bọn họ cảm thấy đặc biệt buồn cười.
"Chết đến nơi rồi, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn!"
Đệ tử cầm đầu khinh thường lạnh giọng quát. "Ta sẽ khiến cho ngươi phải quỳ xuống gọi chúng ta là ông nội."
Lúc này một người đệ tử cũng cười lạnh nói.
Lão già áo xanh cũng lộ ra một nụ cười mỉm, ông ta cũng đã được nhìn thấy rồi, tu vi của chưởng môn môn phái kia cũng không hề kém ông ta, nhưng hôm nay vẫn bị đánh úp thành công như cũ, một khắc cuối cùng cũng vì trúng độc mà chết.
"Ai đã chết đến nơi, vẫn còn chưa chắc đâu."
Bỗng nhiên, Hàn Tam Thiên mỉm cười nói.
Dòng năng lượng trong tay trái điên cuồng, một tay chống lại đòn tấn công của lão già áo xanh, đồng thời cắn đứt ngón giữa tay phải, máu tươi vừa ra, mạnh mẽ bắn về phía bốn người.
Lúc này bốn người đệ tử kia vẫn còn đang đắc ý, hơn nữa bọn họ cho rằng lão già áo xanh kia đã hoàn toàn kìm hãm được Hàn Tam Thiên, hoàn toàn không biết là đột nhiên anh có thể dùng một tay để giằng co, còn có thể dùng một tay khác để tấn công, không kịp chuẩn bị.
Bốn giọt máu vừa vặn không lệch đi đâu mà trúng vào vùng bụng của bốn người.
Ban đầu bốn người có chút kinh ngạc, vội vàng xem xét bụng của chính mình, đến khi nhìn thấy trên quần áo cũng chỉ là dính lấy một chút máu tươi, không nhịn được mà lạnh giọng cười nhạo.
"Làm sao vậy? Người khác đã trúng độc của chúng ta, không nhấc được người lên, ngươi lại bị hỏng não sao? Ha ha ha ha, con mẹ nó, ngươi có bệnh phải không?"
"Chết tiệt, còn định dùng dòng máu đã bị trúng độc của chúng ta để hãm hại chúng ta u? Ngươi có phải là đồ ngốc không, cho dù thật sự có độc thì sao chứ? Con mẹ nó chúng ta có thuốc giải mà. Hơn nữa, người vẩy lên người chúng ta, thì nghĩ rằng có thể độc được chúng ta hay sao?"
"Nhìn có vẻ giống cao thủ, nhưng thật ra khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn lại không có gì khác người thường, hoảng sợ, kinh ngạc không biết chạy đường nào, khiến cho người khác không biết nên khóc hay cười."
Bốn người cười lớn với nhau, chế giễu không ngớt. Phúc gia ở phía xa xa nghe thấy mấy lời này, lúc này cùng tên chân chó cười lớn.
"Dùng độc của các người ư? Các người xứng hay sao?"
Hàn Tam Thiên cười khinh thường nói.
Lấy thân phận độc vương của anh, anh sợ cái gì mà Nghịch chuyển âm dương rác rười ấy chứ? Chuyện này giống như Tiểu nhân sâm đã nói, cũng chỉ là thêm chút gia vị cho độc của Hàn Tam Thiên mà thôi, còn không làm tổn thương đến anh được chút nào, ngược lại còn khiến cho độc của anh càng thêm độc hơn.
Vừa mới dứt lời, lúc bốn tên đệ tử của Dược thần các lại định cười nhạo tiếp, đột nhiên gương mặt của bọn họ vặn vẹo lại.
Vùng bụng truyền đến sự đau đớn kịch liệt, đến khi bốn người theo bản năng mà nhìn về vùng bụng, thì gương mặt của bọn họ cũng đã xám như tro tàn.
Nơi bị máu tươi dính vào, quần áo đã bị thiêu đốt thành một lỗ thủng chừng to bằng một nắm tay, vết máu đỏ đen đang chậm rãi chảy trên lỗ quần áo bị cháy đó.
Có người vừa mới cử động một chút, ngay lập tức một cỗ chất nhầy màu đen trộn lẫn với thứ gì đó trông giống như là mảnh vụn của nội tạng trực tiếp chảy ra từ trong lỗ ấy.
"Đây là có chuyện gì vậy?"
Tên đệ tử cầm đầu có tu vi cao nhất, tình huống của hắn là tốt nhất, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, vừa mới dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy ở cổ họng có thứ gì đó đang liều mạng muốn phun ra ngoài, còn chưa kịp ngăn cản đã trực tiếp phun ra từ trong miệng của hắn.
Tất cả đều là máu tươi màu đen, hơn nữa còn hoàn toàn không thể khống chế được mà dốc sức chảy ra bên ngoài, giống như là vòi nước bị người ta mở ra vậy.
"Sư huynh, cứu..Cứu ta, thật là khó chịu, ta.."
Tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất còn chưa kịp nói xong, cả người lung lay một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đến trước khi chết, ánh mắt của hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên như cũ, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Sao hắn có thể nghĩ đến, kịch độc mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo, khi ở trước mặt Hàn Tam Thiên, cũng chẳng khác nào nghịch đao trước mặt Quan Công cả.
"Là kịch độc!"
Lúc này, tên đệ tử cầm đầu mạnh mẽ phong tỏa huyệt đạo của chính mình, ngăn cản máu đen lưu thông, đồng thời vừa nhắc nhở những sư đệ của chính mình, vừa điên cuồng mang tất cả thuốc giải độc có trên người ra đổ vào trong miệng.
Lúc này hắn ta cũng đã bất chấp việc ăn tất cả các loại thuốc giải độc thì sẽ mang lại tác dụng phụ nghiêm trọng, thầm nghĩ rằng giữ lại mạng quan trọng hơn.
Mặt khác hai gã đệ tử cũng vội vàng làm theo.
Những thứ này đều là thuốc giải mà sư phụ đã chuyên tâm nghiên cứu và phối hợp, kì độc trên thiên hạ đều có thể giải được, dù sao, các đệ tử của Dược thần các nếu như bị trúng độc mà chết, thì đây không còn là mạng người nữa, mà là tôn nghiêm của một môn phái.
Nhất là Dược thần các vừa mới đặt chân vào nhóm ba đại chân thần, là thời khắc cần thanh danh nhất.
Nhưng giây tiếp theo, dường như cả ba người đều trừng lớn mắt cùng một lúc.
"Phốc!"
Ba người phun ra một ngụm máu lớn màu đen cùng một lúc!
Máu đen đầy trời, giống như là một cơn huyết vụ màu đen vậy.
"Chuyện này. Điều này là không có khả năng, cái này..... Điều này là không có khả năng, sự phụ của ta, bình thường sư phụ của ta sẽ dạy cho chúng ta cách phòng độc, ngươi không thể nào độc chết chúng ta được. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tên đệ tử cầm đầu rất không cam lòng mà nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nhưng rất rõ ràng, hắn mãi mãi cũng sẽ không có cơ hội để biết được đáp án, không phải là Hàn Tam Thiên không muốn nói, mà là do sinh mạng của hắn đã đi đến điểm cuối rồi.
Ba đạo thân ảnh, vừa hoang mang, vừa sợ hãi và không cam lòng, cộng thêm sự vô cùng hối hận, trực tiếp ngã trên mặt đất!
- -----------------