Sự im lặng giống như chết chóc!
Rất nhiều người ngay cả thở lớn cũng không dám thở, chỉ sợ gây nên tiếng động gì, sẽ mang đến sự chú ý của sát thần này.
Bọn họ chỉ có thể đứng hai mặt nhìn nhau, cơ thể cũng thành thật không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.
Đồng tử của lão già áo xanh hơi co lại, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Tam Thiên đang ở trong không trung.
"Sợ cái gì chứ? Chúng ta có bảy vạn người, còn phải sợ một người như hắn ta sao? Mọi người không cần phải hoàng sợ, vừa rồi nhất định là đòn pháp thuật cuối cùng của hắn ta rồi, ai cũng biết, đòn pháp thuật cuối cùng này rất tiêu hao năng lượng, hắn ta không thể nào có đủ năng lượng để ra tiếp đòn thứ hai."
Lúc này, Phúc gia lớn tiếng hô lên.
Trong tay ông ta có bảy vạn quân, nếu cứ như vậy mà thua cuộc, về sau ông ta còn mặt mũi nào mà lăn lộn nữa?
Huống hồ, ông ta cũng không tin là Hàn Tam Thiên có thể mạnh đến mức độ ấy, vừa rồi, chính là cực hạn của anh rồi.
Dù sao gần đây những kẻ ra đại chiêu, lần này lúc bọn họ quét ngang thành Thanh Long không phải là không gặp được, thường thường loại người này khi vừa mới bắt đầu sẽ rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Có những lời nói này, cuối cùng đội ngũ cũng yên ổn lại.
Lão già áo xanh và Phúc gia nhìn nhau, lão già áo xanh gật gật đầu, lại nhìn về phía bốn gã đệ tử của Dược thần cát.
Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, năng lượng trên người ông ta toát ra, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Phía bên này Phúc gia cũng vung tay lên, ngay lập tức năm vạn đại quân bước từng bước lên phía trước.
"Lên!"
Lão già áo xanh gầm lên một tiếng, trực tiếp bay lên không trung cùng với bốn tên đệ tử Dược thần các, lao về phía Hàn Tam Thiên.
Năm vạn đại quân cũng theo sát phía sau!
Nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt này, trên gương mặt của nhóm nữ đệ tử của Bích Dao cung tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Cung chủ, nhiều người như vậy, người kia có thể ứng phó được hay sao?"
Một đệ tử lo lắng hỏi.
Ánh mắt của Ngưng Nguyệt vẫn luôn đặt ở trên người Hàn Tam Thiên, chưa từng dời đi chút nào, lắc đầu:
"Ta cũng không biết."
Người trước mắt nàng ta, đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của nàng ta.
Đòn tấn công hủy thiên diệt địa vừa rồi, thật sự đã để lại một bóng ma trong lòng và khiến cho nàng ta rất là chấn động.
Tuy rằng Ngưng Nguyệt còn rõ ràng hơn bất kỳ người nào, nội lực năng lượng của người này mạnh mẽ đến mức không còn ở cùng một cấp bậc nữa, nhưng điều không thể tưởng tượng được chính là, cấp bậc này thế mà lại lên đến cảnh giới quá cao như thể.
Chỉ dùng một chiêu để đánh bại vạn người!
Nhưng đối với câu hỏi của đệ tử, nàng ta lại không trả lời được.
Tuy rằng Hàn Tam Thiên đã mạnh mẽ đến mức vượt qua sự tưởng tượng của nàng ta, nhưng vấn đề là, bây giờ năm vạn người đang tấn công, vậy mạnh đến mức như thế nào mới có thể chống lại được đây?
Đây cũng không phải đơn giản như là dùng năm chiêu giết một vạn người nữa.
Nhưng không biết vì sao, Ngưng Nguyệt lại có một loại chờ mong với Hàn Tam Thiên.
Cho dù loại chờ mong này, ở trong mắt và lý trí của nàng ta, là điều không thể nào chấp nhận được.
Giữa không trung, lão già áo xanh lấy ra cây pháp trượng hình bộ xương khô, bốn gã đệ tử của Dược thần các cũng giống như là khi đối phó với Ngưng Nguyệt, từ bốn phía đánh thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Phía sau năm vạn đại quân cũng nối gót mà đến.
Trong không trung, Hàn Tam Thiên cũng mỉm cười.
Vận chuyển Thái diễn, ánh sáng vàng trên cơ thể phát ra mạnh mẽ, Thái hư thần bước vừa động, không tiến mà lùi, trực tiếp lao về phía năm đại cao thủ.
Tiếp theo, Hàn Tam Thiên lấy thân pháp khiến người ta hoa cả mắt trực tiếp tấn công năm người kia.
Năm chọi một, rất nhanh gương mặt của năm đại cao thủ đã tràn ngập vẻ khiếp sợ, tuy rằng là năm chọi một, nhưng phía mệt mỏi ứng phó cũng không phải là Hàn Tam Thiên, mà là năm người bọn họ!
Chuyện này quả đúng là khiến cho người ta phát điện lên!
Thái hư thần bộ vừa quỷ dị vừa thay đổi thất thường, năm người khó mà phòng bị được, hoặc là nói căn bản không biết nên ứng phó như thế nào.
Tình hình vốn nghiêng về một bên, lúc này lại biến thành năm người bọn họ luống cuống tay chân.
Lão già áo xanh nhướng mày, cắn đứt ngón giữa rồi sờ lên pháp trượng xương khô, trong thời gian ngắn pháp trượng xương khô liên toát ra ánh sáng xanh, tay trái cầm pháp trượng lên, bộ xương khô mạnh mẽ điên cuồng hút năng lượng ở phía trước. Ngay sau đó, tay phải đẩy một cái, một cỗ năng lượng mạnh mẽ màu xanh ngay lập tức lao ra, đánh thắng vào Hàn Tam Thiên.
Ông ta thầm nghĩ rằng tốc chiến tốc thắng!
Lấy ra đòn sát chiêu mạnh nhất của bản thân!
Ma huyết phá hiểu!
Sương máu đi đến đâu, mọi vật sẽ nổ đến đó, vô cùng khủng bố!
Màn huyết vụ lớn như vậy, cho dù Thái hư thần bộ có xuất thần nhập hóa đến đâu, cũng không thể nào dùng được, năng lượng màu vàng trong tay Hàn Tam Thiên mạnh mẽ xoay chuyển, trực tiếp chống lại!
Mà dường như vào đúng lúc này, bốn gã đệ tử của Dược thần các cũng bắt lấy cơ hội, bốn đạo pháp thuật cùng nhau lao đến.
Tuy rằng năm người bọn họ không phải là người cùng một môn phái, nhưng sau những trận chiến trong thành Thanh Long cũng đã phối hợp ăn ý với nhau từ trước rồi.
Hàn Tam Thiên lui không thể lui, chỉ có thể mạnh mẽ vận năng lượng, cứng rắn chống lại đòn tấn công của bốn người.
"Nguy rồi."
Ngưng Nguyệt nhìn thấy tình thế như vậy, vội vàng hộ lớn một tiếng.
Đám nữ đệ tử ở phía sau lúc này cũng cắn chặt môi, gương mặt lộ vẻ nôn nóng.
Bốn đạo tấn công của bốn người này, người của Bích Dao cung quả thực không thể quen thuộc hơn được nữa.
Bởi vì lúc trước khi đám người này tấn công Bích Dao cung lần đầu tiên, mấy trăm nữ đệ tử của Bích Dao cung sau khi bị trúng đòn tấn công này, đã xuất hiện một màn cực kỳ bi thảm.
Sau khi một trăm người đệ tử kia trúng độc rồi, dùng một tốc độ rất nhanh cơ thể đã xuất hiện những hiện tượng của trúng độc.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi sau khi trúng độc, những đệ tử ấy đều chết hết, mà điều khiến cho đệ tử Bích Do cung cảm thấy ghê người chính là, cảnh tượng khi những đệ tử ấy bị độc phát tác rất kì dị khiến cho người ta sợ hãi.
Chính xác mà nói, quả đúng là vô cùng thê thảm, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cơ thể phồng lên giống như là bị người ta bơm hơi thổi khí vào vậy.
Thời gian phát độc rất là nhanh, hơn nữa Ngưng Nguyệt cũng đã nếm thử qua các loại trị liệu khẩn cấp, nhưng sau khi uống thuốc, không những không giảm bớt bệnh trạng, ngược lại còn khiến cho độc phát tác nhanh hơn.
Đối với đệ tử Bích Dao cung mà nói, đó đều là ác mộng.
Cho nên khi bọn họ nhìn thấy đòn tấn công giống như lần trước, trong lòng các nàng đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh thay Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy đòn tấn công trúng mục tiêu, ngay lập tức Phúc gia và bốn gã đệ tử Dược Thần các vô cùng kích động.
"Trúng rồi trúng rồi."
Ngay lập tức bốn gã hưng phấn hô lớn.
Đối với bọn họ mà nói, dùng chiêu này để giết người cũng không phải là chuyện gì đặc biệt đáng giá để chúc mừng, nhưng nếu là dùng nó để đối phó với loại cao thủ như Hàn Tam Thiên mà nói, như vậy cũng không giống.
Lão già áo xanh vừa chống lại Hàn Tam Thiên, lúc này cũng lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn.
"Con mẹ nó, được lắm, bắn trúng rồi, lão tử biết rằng, người này cũng không chống cự được lâu nữa."
Lúc này Phúc gia ở bên kia cũng hưng phấn rống lớn.
Có tiếng rống lớn này của ông ta, ngay lập tức tất cả tướng sĩ trên đỉnh núi đều dừng việc tấn công lại, hoa tay múa chân vui vẻ hoan hô.
Hàn Tam Thiên cười, khó hiểu nói:
"Bắn trúng cần phải vui vẻ đến như vậy hay sao?"
"Hừ, đây chính là tuyệt học Nghịch hành âm dương của Dược Thần các, người bị đánh trúng chỉ có thể vì trúng độc mà chết, hơn nữa còn chết vô cùng thảm, cứ cười đi, nếu như ngươi không cười, chỉ sợ là không còn cơ hội để cười nữa."
Gã đệ tử cầm đầu trong bốn người cười lớn nói, trong mắt tràn đây vẻ ngang ngược.
"Nói đúng lắm, để cho hắn cười, chỉ sợ là ngươi muốn khóc cũng không khóc được, ha ha, ha ha ha ha."
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cười cười nói:
"Rất nhanh sẽ biết ai mới là người không cười được, đúng là quá trẻ, quả trẻ mà.
- -----------------