Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1957



Chỉ một cái phất tay, Triệu chân nhân trực tiếp bị đẩy lùi về sau mấy mét, sau đó ngã mạnh xuống đất.

Triệu chân nhân vừa định đứng lên nhưng một ngụm huyết tinh lập tức trào lên, ông ta trực tiếp phun ra, trên mặt vừa chấn kinh vừa dữ tợn nhìn Hàn Tam Thiên: "Con mẹ nó, dám đánh lén lão tử? Ngươi là loại anh hùng hảo hán gì?"

Mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, dịu dàng nhìn Tô Nghênh Hạ trong ngực, quan tâm hỏi: "Ai bảo em chạy đến thay anh?"

Mặc dù cả người Tô Nghênh Hạ đang rất đau, nhưng trên mặt lại mỉm cười tràn đầy hạnh phúc: "Lúc đến thời gian lên lôi đài thi đấu, anh lại còn bên trong thiên thư, cho nên..."

"Cho nên ngốc ngốc chạy đến thay anh lên đài?" Hàn Tam Thiên làm bộ hơi giận nói.

Tô Nghênh Hạ cười hắc hắc: "Cũng không phải như vậy, thay anh chống đỡ một hồi thôi mà, em biết anh sẽ trở lại."

Hàn Tam Thiên vừa đau lòng vừa yêu thương nhìn Tô Nghênh Hạ: "Đúng vậy, anh sẽ trở về, bây giờ mọi chuyện cứ giao cho anh, được không?"

Tô Nghênh Hạ gật gật đầu, Hàn Tam Thiên đứng dậy dìu Tô Nghênh Hạ xuống lôi đài, lúc này Bách Hiểu Sinh vẫn đang ở trong đám người xem chiến đổ mồ hôi lạnh thay Tô Nghênh Hạ cũng vội vàng chạy tới dìu Tô Nghênh Hạ.

Sau khi Tô Nghênh Hạ an toàn xuống đài, lúc này Hàn Tam Thiên chậm rãi đứng lên, dưới mặt nạ, sắc mặt anh đã sớm trầm như nước, mà bên trong đôi mắt kia, chất chứa đầy cừu hận và phẫn nộ.

Triệu chân nhân nhìn như vậy không khỏi bỗng nhiên rùng mình một cái, phảng phất như ông ta đang bị Tử thần để mắt tới, sau lưng phát lạnh.

Ông ta chưa hề cảm nhận được ánh mắt khủng bố như thế, chưa hề.

Nhưng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, thêm nữa đây chính là trận chiến mấu chốt để vào vòng trong Triệu chân nhân cố gắng lên tinh thần, chậm rãi nhấc lên Thanh Xà song kiếm trong tay.

"Dùng loại biện pháp này ám toán ta, đã cho rằng có thể thắng ta? Người thần bí, ngươi thật là nông cạn, bây giờ ta sẽ để người nhìn thấy sự lợi hại chân chính của ta."

Sau một tiếng thét thanh quang trên người Triệu chân nhân đột nhiên kịch liệt tỏa ra, Thanh Xà song kiếm trong tay cũng bắn ra hào quang chói sáng.

Điểm mấu chốt là tay phải của Triệu chân nhân, lúc này dưới ánh sáng mãnh liệt, một cái Gương Bát Quái bị hắn lăng không nắm lấy.

"Đi chết đi!"

Lại một tiếng gầm vang lên Gương Bát Quái đột nhiên hiện ra thanh quang trực tiếp áp về phía Hàn Tam Thiên.

"Con kiến!"

Hàn Tam Thiên không lùi mà tiến tới, lạnh giọng cười một tiếng, cũng không nói nhiều, chỉ khoát tay, một tay nắm tay chặt, nhắm ngay vào Gương Bát Quái đang áp tới, trực tiếp lại dứt khoát đánh tới.

Am!

Soạt!

Tiếng vỡ nát vang lên, Gương Bát Quái Kính nhìn có vẻ hung mãnh trong nháy mắt bị đấm thành mảnh nhỏ, ngay sau đó điên cuồng lui trở về.

"Xoạt!"

"Tay không đánh thần binh!"

"Ôi trời ơi, hắn con mẹ nó còn là con người à?"

"Người thần bí này... Thật sự quá làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi đi, chuyện này cũng có thể làm được?"

"Ôi trời đất, tu vi quỷ gì đây?"

"Quá mạnh, quá mạnh rồi đi?"

Dưới khán đài, tất cả toàn thân mọi người đều không khống chế được nổi da gà, thậm chí có người trực tiếp nhảy dựng lên.

Mà lúc này Ngao Thiên trên lầu cao kia cũng vỗ một cái trên bệ cửa sổ, cả người đột nhiên đứng lên, trong miệng không tự chủ được lớn tiếng hô: "Tuyệt vời!"

Miệng Ngao Vĩnh cũng há ra, nhất thời cũng quên khép lại, ông ta đã nhìn thấy đủ kiểu đánh nhau, cũng đã thấy đủ loại thần binh lợi bảo giao đấu, nhưng một tay trực tiếp đấm thần binh lợi bảo là lần đầu ông ta thấy.

Bởi vì bất luận thần binh lợi bảo nào sở dĩ có thể được xưng là thần binh lợi bảo, vì chúng chất liệu đặc thù, những loại binh khí bình thường căn bản không thể so sánh được.

Cho nên từ xưa đến nay giữa thần binh lợi bảo thường thường đều là từng người tự mang thần binh lợi bảo của mình ra đấu với nhau, chưa hề có người dùng tay không đi ứng đối.

Nhưng hôm nay Hàn Tam Thiên không chỉ lật đổ phần nhận thức này của ông ta, mà còn trực tiếp thay đổi tam quan của ông ta, hoá ra tay không cũng có thể đấu thắng thần binh lợi bảo!

Trong mắt Lục Nhược Tâm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng một lát sau, khóe miệng của nàng lại cong lên một nụ cười thản nhiên.

Trong lôi đài, trong mắt Triệu chân nhân đều là vẻ không dám tin, nhưng mà, Hàn Tam Thiên ngay lập tức xông lên, lại đấm tới là một quyền.

Triệu chân nhân cuống quít vận chân khí có ý đồ ngăn cản, hai tay trái phải trực tiếp giao nhau ôm quyền, nghênh tiếp một kích của Hàn Tam Thiên.

Oanh!

Triệu chân nhân nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ nện lên hai khuỷu tay mình y, một giây sau, cả người ông ta trực tiếp bay ra phía sau rớt khỏi lôi đài, lăn mười mấy vòng trên mặt đất, thời điểm ông ta đứng dậy, thất khiếu đã chảy máu.

Toàn bộ nội tạng trong thân thể hoàn toàn bị Hàn Tam Thiên đánh lệch khỏi vị trí.

Lúc ông ta vừa mới miễn cưỡng đứng dậy...

"Phốc!"

Máu tươi bắn tung tóe, thân hình Triệu chân nhân không còn đứng vững được nữa, lúc này đồng tử ông ta dại trương, lúc này một kiểm của Hàn Tam Thiên đâm thẳng vào mi tâm của ông ta, xuyên thẳng qua sọ ông ta, đôi mắt của ông ta trợn to lên, đến chết cũng tràn đầy chấn kinh, không ngờ tới mình đường đường là Tru Tà cảnh giới, lại có thể chết sạch sẽ lưu loát như thế.

Ảnh mắt lạnh lùng của Hàn Tam Thiên đột nhiên nhìn về phía bên cạnh lôi đài, đám các đệ tử mặc cùng loại trang phục với Triệu chân nhân.

Nhìn thấy ảnh mắt của Hàn Tam Thiên quét qua, một đám đệ tử lập tức bị dọa cho bể mật sắp chết, có người nhát gan thậm chí bị hù chân run chân cả người nhũn ra tại chỗ, thậm chí có đũng quần của người bị ướt át một mảnh.

"Này... tên này muốn... muốn làm gì vậy? Hắn sẽ không phải... không phải muốn giết sạch đệ tử của Triệu chân nhân chớ?"

"Nhìn dáng vẻ này hẳn là như vậy, dù sao vừa rồi lúc Triệu chân nhân đả... đả thương người của người thần bí kia, đám đệ tử kia ở phía dưới ồn ào không ít."

"Tiêu rồi tiêu rồi, vì hồng nhan mà trả thù, thế nhưng... thế nhưng như vậy là phá vỡ quy củ của điện Kỳ Sơn."

"Đúng vậy, như vậy là phá vỡ quy củ. Từ trước đến nay Điện Kỳ Sơn nổi danh sinh tử trên lôi đài không quản, nhưng không được tổn thương người dưới lôi đài, tên này, chẳng lẽ muốn phạm vài thiên hạ đại kỵ sao?"

Lúc này tên cầm đầu trong đám đệ tử miễn cưỡng ổn định thân hình, mặc dù hắn rút bội kiếm ra, nhưng cơ thể lại không nghe theo khống chế lui về sau từng bước một như cũ.

"Không được qua đây, không được qua đây."

Cũng vào lúc này Cổ Nhật người quản trận chiến đang đứng bên lôi đài vội vàng bay tới ngăn trước mặt Hàn Tam Thiên: "Thiếu hiệp, theo quy củ của Điện Kỳ Sơn, ngươi không thể giết bọn họ."

"Không thể? Ai nói?" Hàn Tam Thiên cười khẩy.

"Triệu chân nhân tổn thương vợ của tôi, hôm nay, tôi muốn cho cả thế giới Bát Phương này biết, có thể chọc tôi, nhưng động vào người của tôi, cả nhà, giết không tha!"

Ba chữ cuối cùng, như lôi đình vạn quân, tất cả mọi người ở đây đều nghe được câu này, bọn họ có thể cảm nhận được bên trong giọng nói kia chứa đựng phẫn nộ vô hạn.

"Người nào ngăn ta, chết!"

Hàn Tam Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt sung huyết, kế tiếp anh chân thi triển quỷ mị bộ pháp ông lão dạy, hóa thành tàn ảnh ngày đó Tần Sương thấy, lúc Cổ Nhật còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Hàn Tam Thiên giết thẳng đến nhóm người như giao long cuồng nộ.

Những nơi Hàn Tam Thiên đi qua, đều vang lên tiếng, máu chảy thành sông, vô số đầu người như những quả mận chín muồi, đồng loạt rơi xuống đất, thậm chí có thể nghe được mùi máu tanh nồng đậm trong không khí!

- -----------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv