Mặt của nam nhân kia hình chữ quốc, mặc dù không phải tướng mạo của người bản địa, nhưng thân pháp cực nhanh, thế công tấn mãnh liệt, trên đài ngắn ngủi một giây đồng hồ Tô Nghênh Hạ đã trực tiếp bị nam nhân kia đánh trúng mấy chục lần.
Lại là một quyền nữa trực tiếp đánh trúng vai trái của Tô Nghênh Hạ, lực công kích quá lớn làm cho cả người cô bay ngược mấy chục mét, cố gắng ổn định thân hình, nhưng rất hiển nhiên khóe miệng cô đã rỉ ra máu tươi, điều này chứng tỏ cô thụ thương không nhẹ.
"Nhìn ngươi có thân hình cực phẩm như vậy lại phải chạy đến lên đài đi tìm cái chết, hà tất phải tự làm khó mình?" Nam nhân kia nhẹ giọng cười một tiếng, nhìn qua Tô Nghênh Hạ đang mang mặt nạ, trong mắt tràn đầy trêu tức còn hiện lên tia dâm tà: "Tên cẩu tặc thần bí kia nhìn thấy Triệu chân nhân ta không dám ra ứng chiến, nên phái tiểu nương tử ngươi ra sân, ta thấy bằng không người đi theo ta, bản chân nhân thương hương tiếc ngọc, về sau sẽ đổi ngươi tốt một chút."
"Ha ha, người thần bí thật sự là rác rưởi, mau ra đây tranh tài, nhìn thấy đối thủ là Triệu chân nhân, đã bị hù đến không dám ra chiến, phái nữ nhân ra sân giúp mình."
"Có đôi khi, cố làm ra vẻ quá mức chưa chắc là chuyện tốt, bởi vì ngươi không có cách thu dọn kết cục mình tạo ra."
Một đám người xem dưới đài cũng ồn ào theo, thậm chỉ, lúc này có người dứt khoát đứng lên, quát lên với người trên đài: "Triệu chân nhân, nếu người thần bí không dám ra chiến mà phái nữ nhân ra sân, vậy liền dứt khoát lột sạch nữ nhân này, để mọi người xem ngắm kỹ một chút."
Người này vừa hô xong, đám người xung quanh lập tức ồn ào.
Tô Nghênh Hạ cố nén tức giận, tiếp tục vận khí trực vọt tới Triệu chân nhân đối.
"Cho ngươi thể diện còn không cần!" Triệu chân nhân khinh thường cười một tiếng, không tiến lên mà lại thụt lùi, trực tiếp chưởng đến một chưởng.
Hai chưởng chạm nhau, Tô Nghênh Hạ trực tiếp bị chấn lùi lại mấy bước, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt nạ, sắc mặt cô cũng tải nhợt dị thường.
Nhưng lúc Tô Nghênh Hạ còn chưa kịp tới thở dốc, vèo một tiếng, Triệu chân nhân lần nữa phi thân đánh tới, Tô Nghênh Hạ ngay cả muốn chống cự cũng không kịp, trên người lại bị trúng một chưởng, cả người cô lần nữa bay ngược ra sau, máu tươi trong miệng trào ra không ngừng.
"Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, vậy đừng lãng phí thời gian của lão tử." Nói xong, Triệu chân nhân đột nhiên rút ra Thanh Xà song kiếm của mình, hàn mang chợt lóe, đâm thẳng tới.
Sắc mặt Tô Nghênh Hạ lập tức xám như tro tàn, sắp muốn kết thúc rồi à?
Nhưng ngay lúc này, một hai bàn tay to bỗng nhiên xuất hiện, ôm ngang lấy cô, tiếp theo nhẹ nhàng bay lên, xoay người một vòng trên không trung.
Cảm nhận được bàn tay lớn bên hông kia truyền đến nhiệt độ vô cùng quen thuộc, Tô Nghênh Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nhìn người đang ôm mình kia, lúc thấy được khuôn mặt sau mặt nạ của người đó, Tô Nghênh Hạ vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng nắm chặt góc áo của Hàn Tam Thiên.
"Keng!"
Một tiếng vang giòn.
Sau khi Tô Nghênh Hạ nghe được tiếng này, lúc này mới vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh Thanh Xà kiếm trong tay Triệu chân nhân đã bị một tay Hàn Tam Thiên nắm chặt, trên mặt Triệu chân nhân lập tức giật mình, muốn rút trường kiếm về lại phát hiện vô luận mình dùng sức như thế nào, nhưng thân kiếm vẫn bị Hàn Tam Thiên vững vàng bắt lấy như cũ, không mảy may động đậy.
"Người thần bí... "
"Ta thao, người thần bí lên đài!"
"Tên kia không phải bị Triệu chân nhân hù không dám lên đài rồi sao? Sao? Sao đột nhiên đi lên rồi!"
Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho khán đài đang phi thường náo nhiệt nhất thời an tĩnh lại.
Mà lúc này trong lầu các Ngao Thiên vốn đang mặt ủ mày chau, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên xuất hiện, ông ta kích động đến trực tiếp đứng lên.
Trong một gian lầu các khác Lục Nhược Tâm lúc này cũng hơi hơi nhíu mày.
Bên ngoài khán đài, quai hàm của Diệp Cô Thành đột nhiên cắn chặt, lúc đầu, hắn nghe nói người thần bí đột nhiên cùng Tần Sương biến mất, mới nhìn thấy người đối chiến trên lôi đài cũng không phải người thần bí lúc đầu, hắn còn thật cao hứng.
Nhưng bây giờ, hắn cao hứng không nổi nữa, ngược lại có chút không cam lòng nắm chặt nắm đấm: "Tại sao tên này lại xuất hiện?"
Càng làm cho hắn không thể tưởng tượng được là lúc này Tần Sương cũng chậm rãi đi đến đây.
"Sương Nhi, con không sao chứ?" Tam Vĩnh nhìn thấy Tần Sương trở về, lập tức khẩn trương quan tâm hỏi.
Tần Sương nhàn nhạt lắc đầu: "Sư phụ, con không sao."
"Không phải nghe nói con và người thần bí cùng nhau biến mất sao? Hắn. Hắn có đối với người như vậy hay không?"
"Sư phụ, là hắn đã cứu con, bằng không có khả năng con đã bị người có dụng tâm khác làm hại rồi." Nói xong, ánh mắt Tần Sương bằng lãnh nhìn về phía Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành hốt hoảng dời ánh mắt đi, căn bản không dám đối mặt với Tần Sương.
Tam Vĩnh đại sư thấy thế sắc mặt lập tức trầm xuống, ông ta đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Tần Sương mim cười, phá vỡ cục diện gượng gạo: "Sư phụ, có thể giúp con đặt cược không?"
"Đặt cược? Sương Nhi, từ trước đến giờ con có tham dự những lần đánh bạc như thế này đâu, sao con lại..." Tam Vĩnh kỳ quái hỏi.
"Tất cả gia sản của con, đặt người thần bí thắng." Tần Sương cũng không giải thích, nhẹ giọng nói.
"Hừ, dùng tất cả gia sản đặt người thần bí thắng,
Tần Sương, ta thấy người điên rồi đi? Còn nữa, cùng kẻ thần bí kia biến mất không tin tức, ném đi trinh tiết, dứt khoát để người xấu làm nam nhân của mình." Nhưng vào lúc này, một Tiên Linh sư thái bên cạnh lạnh giọng giễu cợt nói.
Tần Sương mim cười, đưa tất cả tử tinh trên người mình cho Tam Vĩnh cầm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiên Linh sư thái, nói: "Ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng ngươi vũ nhục hắn? Ngươi nghĩ mình là cái thá gì?"
Nói xong câu này, Tần Sương quay người trực tiếp rời đi.
Tiên Linh sư thái bị lời nói của Tần Sương chọc tức đến thở không ra hơi, trong liên minh chính nghĩa này, còn không có ai dám nói với bà ta như vậy, nhưng ngay lúc này, người thần bí ở trên đài đột nhiên xuất thủ.
- -----------------