Hàn Tam Thiên thở dài, lười tranh cãi cùng người như thế. Anh cũng không muốn rước thêm rắc rối, xoay người nhanh chóng muốn rời khỏi đó. Đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo trắng kia vô cùng đắc ý, đưa năm cành hoa với năm màu cho ông già kia: "Gói lại cho bổn thiếu gia!"
Ông già kia nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, cuối cùng vẫn cười trả lời một câu, vội vàng gói lại. Thứ này giống như một ngàn viên tử tinh, không ngờ tài sản của người ta lại là ba ngàn viên tử tinh.
"Chu thiếu, ba ngàn tử tinh có phải là quá mắc rồi không? Nếu ngươi muốn đả kích người khác thì cũng không cần phải làm như thế chứ? Ngươi nhìn toàn thân ta xem có giống như người có ba ngàn tử tinh không." Mỹ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông mặc quần áo trắng kia, lúc này nhận lấy năm hoa năm màu từ tay ông già kia, vẻ mặt chế giễu nhìn Hàn Tam Thiên, một bên giả vờ nói chuyện với người đàn ông mặc quần áo trắng.
"Ôi, ôi, đối xử với loại người rác rưởi thế này thì phải dẫm vào bùn, đừng khách sáo với hắn ta làm gì. Huống chi, món đồ ngươi thích thì xem như là vàng là bạc, cho dù dùng cách gì, bổn thiếu gia cũng sẽ mua lại cho ngươi." Người đàn ông mặc quần áo trắng thoải mái lên tiếng.
Mỹ nữ kia bị dụ nhanh chóng nở nụ cười: "Vậy thì cảm ơn Chu thiếu gia nhé."
Hàn Tam Thiên bất lực lắc đầu một cái, xoay người đi về phía những gian hàng khác. Nhưng đi một lúc Hàn Tam Thiên vẫn chậm chạp không chịu ra tay, không có lý do gì khác. Trên các quầy hàng có rất nhiều nguyên liệu, đều là nguyên liệu dùng để luyện đan, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không, cho dù có mua một đồng lớn thì dựa vào hiện tại mà nói cũng không có bất kỳ so sánh về giới tính nào.
Đại hội võ thuật càng lúc càng đến gần, anh không có thời gian để học những phép luyện đan này, càng không có thời gian để phát triển và có thể chế tạo được những đan dược hữu dụng hoặc ngọc dịch. Thứ anh cần chính là thành phẩm.
Thế nhưng trong mắt Chu thiếu kia, những hành động này của Hàn Tam Thiên cũng chỉ là tên nghèo thích ra oai, nhưng càng muốn tham gia vào cuộc vui của rác rưởi và chết thải, cố gắng quanh quẩn ở đây. Sau đó khi đã ổn thì có thể thừa dịp uống rượu mà khoác lác vài câu, thứ người như thế ở đây cũng có không ít.
Sở dĩ, Chu thiếu nhìn Hàn Tam Thiên chăm chú như thế là bởi vì hắn ta cũng có nhu cầu giống như Hàn Tam Thiên vậy.
Vị mỹ nữ tên Bạch Linh ngồi bên cạnh hắn ta lúc này chính là tiểu mỹ nữ mà hắn ta vừa theo đuổi. Người đẹp, vóc dáng cũng đẹp, chỉ tiếc rằng nàng ta chỉ là một người bình thường. Vì thế, vì để tối hôm nay có thể tấn công vào thành lũy mà hắn ta đã cố tình làm những gì mà mình thích. Đưa Bạch Linh tới chợ đen mua nguyên liệu, để giúp nàng ta tăng cấp bậc.
Vì thế trong mấy hiệp, hắn ta không biết vô tình hay cố ý đã gặp Hàn Tam Thiên.
Đúng lúc Hàn Tam Thiên cảm thấy thật sự quá vô vị, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì đúng lúc này, một nhóm người mặc trang phục giống nhau, trên tay cầm một cái mâm, xếp thành một hàng ngay ngắn đi lướt qua bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhanh chóng liếc nhìn về đồ vật trên mâm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Ngoại trừ một số vật được đựng trong những cái hộp mà Hàn Tam Thiên không thể nhìn thấy được, thì bên trong khay còn có đồ mà Hàn Tam Thiên vẫn luôn tìm kiếm, chính là đan dược và ngọc dịch.
Hàn Tam Thiên nhanh chóng cảm thấy có hứng thú, đuổi theo ngay lập tức.
Sau khi những người hầu này xuyên qua đám người thì nhanh chóng tiến vào một gian phòng lớn trong rừng, Hàn Tam Thiên vừa bước tới cửa, thì đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đưa tay ngăn Hàn Tam Thiên lại. Sau khi quan sát Hàn Tam Thiên thì cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, lên tiếng: "Vị thiếu hiệp này, xin hãy dừng bước, nơi này là nơi đấu giá Hoàng Kim Óc, xin hỏi, ngài có vé vào cổng không?"
Hàn Tam Thiên hơi sững người, lắc đầu nói: "Không có."
Người kia nhanh chóng lộ ra một nụ cười chế giễu, đồng thời cảm thấy khinh bỉ Hàn Tam Thiên: "Vậy thì thật lòng xin lỗi tiên sinh, dựa theo quy tắc của chúng tôi thì người nào không có vé vào cổng thì bị cấm vào hội trường, mời ngài rời khỏi đây."
"Làm sao mới có được vé vào cổng?" Hàn Tam Thiên nói.
"Vé vào cửa là miễn phí, thế nhưng dựa theo quy tắc của nơi này thì ngài cần phải có ít nhất là một trăm ngàn viên tử tinh mới có thể có được nó, vì thế..." Người kia lại bày ra tư thế mời.
Rõ ràng là người này không cho là Hàn Tam Thiên có thể có một trăm ngàn viên tử tinh.
Cho dù là người giữ cửa của nơi đấu giá này thì mặc dù là một chức vụ nhỏ nhưng hắn ta lại là người duyệt cho vô số người. Người có nhiều tài sản như thể phần lớn đều là con cháu của những gia tộc lớn, trang phục mà Hàn Tam Thiên đang mặc trông như người bình thường, cơ bản không thể xếp vào hàng ngũ này.
"Có nhiều nơi có thể đập thẻ, sau đó dùng trang phục để cưỡng ép. Nhưng cũng có nhiều chỗ, những tên rác rưởi không có cách nào chạm tới, phòng đấu giá Hoàng Kim Ốc, cấm chó vào, ngươi có hiểu không?"
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng truyền tới, Chu thiếu mặc trang phục màu trắng lúc này đang đưa Bạch Linh chậm rãi bước tới đây, sau đó phóng khoáng móc ra vé vào cổng đưa cho người giữ cửa, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên.
Ở bên ngoài thì có tiền hay không có tiền vẫn có thể dựa vào sự cứng rắn để chống đỡ. Thế nhưng ở phòng đấu giá thì những kẻ nghèo hèn, vô dụng sẽ không còn nơi nào để lẩn trốn.
Và đây cũng là lúc để Chu thiếu biểu lộ sự uy phong của mình.
Thấy Chu thiếu, người giữ cửa nhanh chóng khom người xuống khoảng chín mươi độ, dáng vẻ vô cùng cung kính nhận lấy vé vào cổng trong tay Chu thiếu: "Chu thiếu gia, chào buổi tối."
Chu thiếu cười khinh thường một tiếng: "Được rồi, đừng bày ra dáng vẻ như thế với tôi, bây giờ phòng đấu giá của các người càng ngày càng trở nên kém hơn, để một con chó như thế đứng ở cửa làm vướng tay vướng chân."
Chu thiếu đã lên tiếng thì đương nhiên người giữ cửa không dám làm ngơ, vội vàng kéo Hàn Tam Thiên ra ngoài, nói: "Thiếu hiệp, nơi đây không hoan nghênh ngài đây, mong ngài mau rời đi đi."
Cơ thể Hàn Tam Thiên khẽ động một cái, nhanh chóng kéo tên giữ cửa ra ngoài, cả người lạnh lùng nhìn Chu thiếu.
Cả đêm nay, tên cháu trai này vẫn luôn gây khó dễ cho anh, anh đã không muốn gây chuyện vì thế năm lần bảy lượt không muốn tính toán với hắn ta. Thế nhưng hắn ta vẫn càng ngày càng quá đáng, cái gì có thể nhịn, thế nhưng chủ của hắn ta cũng không thể nhịn. Hơn nữa Hàn Tam Thiên đang rất cần những loại đan dược và ngọc dịch kia.
"Hôm nay tôi không thể không vào căn phòng này." Hàn Tam Thiên nhíu mày lên tiếng.
- -----------------