Chương 1896: Sắc đẹp động lòng người.
Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy cảnh tượng như vậy chỉ sợ đều hoa mắt chóng mặt, trong lòng tràn ngập mơ màng.
Dù sao tuy mọi người không phải là Tào Tháo, nhưng đều có yêu thích của Tào Tháo.
Có điều Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, rôi thản nhiên nói: “Xem ra bà Uông khôi phục không tệ, lại có tâm trạng trang điểm”
Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc không đổi vươn hai chân thon dài, sau đó để chồng lên nhau, khiến bên trong như ẩn như hiện, sau đó cô ta mới cười nói: “Chuyện này còn phải cảm ơn cậu Bùi đã cải tử hoàn sinh cho tôi.”
“Nếu như không có cậu Bùi, chỉ sợ hôm nay tôi đã thành người sống thực vật”
“Không biết tôi nên biểu đạt lòng biết ơn của tôi thế nào, cậu Bùi mới có thể cảm nhận được thành ý của tôi?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Bà Uông, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, đừng nói như giữa tôi và cô có tình cảm gì lớn lắm.”
“Cô phải biết rằng, nếu không vì Linh Đan, tôi sẽ rất chờ mong biến cô thành người sống thực vật”
“Cho nên chúng ta nhanh kết thúc chuyện hôm nay đi.”
Kim Tuyết Ngọc bật cười, nói: “Cậu Bùi, cậu đúng là một người có danh dự.”
“Lúc trước tôi không rõ vì sao Linh Đan tin tưởng cậu như vậy, nhưng bây giờ tôi xem như hiểu rõ rồi”
“Nếu dì đây trẻ thêm mấy tuổi còn chưa lập gia đình, nói không chừng cũng không nhịn được tranh giành với Linh Đan”
Kim Tuyết Ngọc cười khẽ, sau đó cô ta tự mình bưng một chén sứ lên, đưa cho Bùi Nguyên Minh nói: “Nào, cậu Bùi, đây là canh dì tự mình hầm, sinh âm tráng dương, rất thích hợp cho đàn ông uống”
“Hay là để dì đút cậu uống mấy ngụm nhé?”
Mí mắt Bùi Nguyên Minh giật giật, thái độ của người phụ nữ này hiện giờ và lúc trước cách biệt quá lớn.
Đây gọi là không có việc gì mà ân cân, không phải lừa đảo thì là trộm cắp.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không đổi lùi về sau nửa bước, thản nhiên nói: “Bà Uông, tôi đã ăn sáng rồi”
Kim Tuyết Ngọc nở nụ cười, cũng không có ý bắt buộc, mà mang theo vài phân ai oán đặt chén sứ xuống.
Sau đó bà ta híp đôi mắt hẹp dài, cười mà như không cười nói: “Cậu Bùi, lúc trước cậu tiếp cận Linh Đan, đứng ở phía cô ta đối diện với tôi, tôi vẫn luôn hiểu lầm cậu”
“Có lần tôi còn cho rằng, cậu vì xinh đẹp của Linh Đan, vì tiền của Linh Đan mới làm thế”
“Nhưng hôm nay thông qua thăm dò, tôi hiểu được cậu không phải vì tiền của Linh Đan, cũng không vì sắc của cô ta”
“Bây giờ tôi thật lòng xin lỗi cậu vì những hiểu lầm lúc trước”
Bùi Nguyên Minh có chút không hiểu thái độ của Kim Tuyết Ngọc, lập tức thản nhiên nói: “Nếu bà Uông đã nói như vậy, vậy thì tôi nói thẳng ra luôn”
“Chỉ cần hôm nay các người có thể cho Linh Đan một lời giải thích hợp lý, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, đừng nhằm vào Linh Đan nữa, vậy có lễ sau này chúng ta có thể trở thành bạn”
“Còn những lời vô nghĩa khác, cô đừng nói nữa.
“Hi vọng tôi giải quyết bệnh tình giúp cô xong, cô không còn tâm tư đi hại người khác nữa.”
“Dù sao người tu luyện võ cổ, làm việc vẫn nên xem trọng đạo nghĩa thì hơn, nếu không sau này hại người hại mình, tôi sẽ không cứu được cô.”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Kim Tuyết Ngọc cởi áo, lộ ra phần lưng.
Kim Tuyết Ngọc cười khẽ, nhu thuận cởi áo ngủ mỏng ra, để lộ bả vai.
Tuy cô ta quay lưng về phía Bùi Nguyên Minh, nhưng cười mà như không cười nói: “Cậu Bùi, tuy dì rất tin tưởng cậu, nhưng dù sao giữa tôi và cậu cũng vì chuyện của Linh Đan từng không thoải mái?
“Cậu nói xem, cậu sẽ không giúp tôi giải quyết một chút, nhưng để lại một chút, để sau này có thể uy hiếp tôi và ông Uông bất cứ lúc nào đấy chứ?”