Bối Du vội vàng đuổi theo, không thèm nhìn Vị Lai lấy một cái.
Hoàng Trình lắc đầu nhìn Vị Lai, “Người đẹp, để anh nói thật với em, nếu em thật sự muốn tiền, anh cho em mười vạn tệ, ngủ cùng anh một đêm, thế nào?”
Trong mắt Hoàng Trình mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ, không ngừng đánh giá Vị Lai từ đầu đến chân.
Trương Thác siết chặt nắm đấm, vẻ mặt khó chịu nhìn Hoàng Trình, “Nhóc con, nhân lúc tôi chưa đánh gãy hai chân cậu, lập tức cút đi cho tôi!”
Hoàng Trình nhìn cơ bắp trên cánh tay Trương Thác, lườm một cái, “Cái quái gì vậy, làm gái điếm còn muốn lập đền thờ?”
Bồi Du đi theo vợ mình một đường ra khỏi khách sạn Kim Sư.
Vừa tới cửa khách sạn liền phát hiện trước cửa khách sạn vang lên một hồi tiếng ồn ào.
“Mẹ nó, đây là nhà ai vậy, chữ viết tay to như vậy, tặng McLaren P1?”
“Đâu chỉ đơn thuần là tặng một chiếc McLaren. Nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản đó không? Ba trăm mười mét vuông, mỗi mét vuông mười một vạn!”
"Còn có chiếc đồng hồ kia, tám trăm vạn một chiếc"
"Đây là đại thiếu gia nhà nào theo đuổi con gái? Cô gái kia cũng hạnh phúc quá rồi "
" Cô gái cái gì? Cậu nhìn kĩ lại đi, cái đồng hồ kia rõ ràng là của đàn ông! Là quà của một người phụ nữ tặng cho người đàn ông".
"Mẹ kiếp, đỉnh vậy?"
Hâm mộ, thật là hâm mộ quá đi, mấy đời sau cũng không cần phấn đấu nữa".
Hâm mộ cái búa, nếu một người phụ nữa xấu xí như con lợn tặng cậu
những thứ này, cậu có bằng lòng không?”
“Có chứ, tại sao không!”
Một trận ồn ào lọt vào tai Bối Du, Bối Du nhìn những món quà đắt đỏ chói mắt trước mặt, trong lòng cũng ước ao.
Thật là người so với người, tức chết người, bản thân tìm một người vợ giàu, mỗi tháng cho mình máy vạn, lại còn khiến bản thân chịu hết tức giận, lại nhìn người ta, nhẹ nhàng tặng quà, liền tặng hơn năm nghìn vạn, bản thân cũng muốn có thể đụng phải kim chủ như thế thì tốt rồi.
Bối Du đang suy nghĩ thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen đeo găng tay trắng đứng cạnh chiếc McLaren, đi về phía anh ta.
Người đàn ông trung niên cầm trong tay tắm ảnh, cung kính hỏi Bồi Du: “Xin hỏi có phải ngài Bối Du không ạ?”
“Là tôi, ông là?” Bôi Du bị đôi phương huyên náo khiên anh ta có chút bối rồi.
“Vậy thì đúng rồi.” Người đàn ông trung niên gật đầu, “ Bối tiên sinh, những thứ này đều là quà tặng cho ngài.”
Người đàn ông trung niên làm động tác mời với Bối Du, tay đối diện với chiếc McLaren P1, đồng thời mở tờ giấy chứng nhận bát động sản giá trị ba nghìn vạn trên tay ra, chiếc đồng hồ trị giá tám trăm vạn cũng đặt ở bên trên giấy chứng nhận bát động sản.
Lời nói và hành động của người đàn ông trung niên khiến Bồi Du sửng sốt, “Những thứ này… tặng tôi?”
Bối Du nhìn về phía vợ mình trong vô thức.
Người phụ nữ trang điểm đậm vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
... Những người vây xem ở cửa khách sạn lúc này đều nhìn Bối Du với ánh mắt đầy ghen tị, tiểu tử này đúng là mệnh tốt.
...
Bối Du nuốt nước miếng, không dám tin hỏi: “Cái này…thật sự là tặng cho tôi?
Các người không phải đang quay một Chương trình tạp kỹ gì chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Người đàn ông trung niên cười lễ phép, “Tất cả những thứ này đều tặng cho Bối tiên sinh, không có một chút yếu tố đùa giỡn nào cả!
“Cái này!” Trong lòng Bối Du bùng lên một trận sung sướng, mặc dù anh ta không biết những thứ này là do ai tặng, nhưng cũng không quan trọng. Chỉ cần những thứ này thực sự là của mình, cho dù bảo anh ta ngủ cùng heo mẹ, anh ta cũng sẵn lòng.