“Không thể nào!” Vị Lai lắc đầu thật mạnh: “Bối Du, anh nói cho tôi biết, những điều cô ta nói là thật sao?”
“Cái này…” Bối Du nhìn Vị Lai, rồi so sánh Vị Lai với người phụ nữ bên cạnh cô không hề chiếm được bất cứ ưu thế gì về ngoại hình, nếu như có thể, Bối Du thật sự muốn nói rằng, mình và người phụ nữ vừa già vừa xấu này không hề có chút quan hệ nào, nhưng anh ta dám sao? Anh ta không dám, mọi thứ của nh ta đều do người phụ nữ này cho, không có người phụ nữ này, đừng nói là lái Mercedes-Benz, đeo đồng hồ vàng, mà ngay cả sống ở Hàng Châu này anh ta cũng gặp phải ván đề. Advertisement
Vị Lai hít một hơi thật sâu: “Anh cho tôi một câu trả lời, tôi không trách anh, nếu như anh bằng lòng ly hôn với cô ta, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì!”
Trương Thác thấy Vị Lai như thế, bắt lực lắc đầu, suy cho cùng, thì đây vẫn là một cô nhóc nhỏ mới 19 tuổi, có phần hơi tùy hứng, không hiểu được chuyện tình cảm, sẽ bị một số thứ lộn xộn làm cho choáng váng đầu óc.
“Ha ha, thú vị.” Người phụ nữ đó khẽ cười một tiếng, cũng đang nhìn Bối Du: “Cái tên họ Bối kia, đừng nói là tôi không cho anh cơ hội, nếu như anh muốn ly hôn với tôi, thì lúc nào cũng được, nhưng tôi phải nói rõ ràng, từ nay về sau, anh đừng nghĩ đến chuyện lấy một xu nào từ lão nương nữa!”
Vẻ mặt của Bối Du vốn dĩ có phần phản đối, sau khi nghe thấy câu nói này của phụ nữ, ngay lập tức ĩu xìu xuống, anh ta quay đầu lại nói với người phụ nữ: “Bà xã, sao anh có thể ly hôn với em được chứ, cả đời này anh là yêu em nhất, loại nha đầu này, đều là loại đầu óc có vấn đè, suốt ngày không biết đang nghĩ những thứ gì nữa!”
“Bối Du!” Vị Lai hét lớn một tiếng, những giọt nước mắt óng ánh chảy dài trên đôi má: “Lúc đó anh chẳng phải nói với tôi như vậy, chiếc nhẫn này là anh tặng cho tôi, anh từng nói rằng, anh thích tôi, anh muốn ở bên cạnh tôi!”
Vị Lai lấy ra một chiếc nhẫn màu trắng bạc từ trong túi quân.
Vợ của Bồi Du nhìn thấy chiếc nhẫn này, thì nhếch miệng: “Wow, Bồi Du, anh chưa từng tặng nhẫn cho tôi, thì đã tặng cho người khác rồi?”
“Hiểu lầm, bà xã, đều là hiểu lầm đấy.” Bói Du liên tục cười nịnh, sau đó bước hai bước đi đến trước mặt Vị Lai, cướp lấy chiếc nhẫn mà Vị Lai đang nắm chặt trong tay, dùng lực ném xuống đất thật mạnh, nhấc chân lên tàn nhẫn nghiền nát nó, đồng thời nói: “Cái cô họ Khương kia, cô tưởng cô là cái thá gì cơ chứ? Ông đây chỉ đùa giỡn với cô mà thôi, cô còn tưởng thật à? Cái loại nghèo kiết xác như cô mà vẫn muốn tìm đến ông đây sao? Cô đi nằm mơ đi!”
Vị Lai nhìn người đàn ông trước mặt mình, không dám tin vào mắt mình, Bối Du mà cô quen biết, không phải là người như thế, Bối Du lương thiện, gặp được những người cần sự giúp đỡ, anh đều sẽ vui vẻ làm việc thiện, tâm địa của anh rất tốt, đối xử với mình cũng rất tốt, sẽ chọc cho mình vui vẻ!
“Tại sao?” Vị Lai lau nước mắt, không hiểu nỗi hỏi.
“Tôi đã nói rồi, bởi vì cô nghèo! Cô nghèo! Hiểu rồi chứ?
Cô không phải là muốn tiền của ông đây sao! Giả vờ đứng đắn với ông đây cái gì cơ chứ!” Chuyện đều đã phát triển đến bước này rồi, Bối Du lười phải tiếp tục diễn tiếp nữa, trực tiếp xé bỏ tấm màng đạo đức giả của mình.
Vị Lai nhìn chiếc nhẫn dưới chân đã bị Bối Du giẫm làm cho biến dạng hoàn toàn, nước mắt không ngăn được trào ra.
Trương Thác nhìn bộ dạng này của Vị Lai, anh rất muốn an ủi cô vài câu, nói cho Vị Lai tên cặn bã như này không xứng với tình cảm của cô, nhưng Trương Thác cũng biết dù có an ủi như thế nào cũng vô dụng.
Hầu như không có người phụ nữ nào mà chưa từng gặp phải một hai tên đểu cáng lúc chưa hiểu chuyện, có một số chuyện chỉ có thể chờ bọn họ chậm dãi trải qua mới hiểu được.
“Được rồi.” Vợ của Bối Du không kiên nhẫn nói: “Thu lại cái bộ dạng đáng thương đó của cô đi. Tôi cũng không biết chồng tôi và cô đã làm gì. Đây là hai vạn tệ, coi như là tiền bồi thường cho cô. Sau này đừng làm phiền chồng tôi nữa, biết chưa?”
Vợ của Bối Du vung tay lên, một người đàn ông cường tráng trong bộ vest bên cạnh cô ta lấy ra hai xấp tiền một trăm nhân dân tệ, đặt lên bàn trước mặt Vị Lai.
Bà xã của Bối Du nói tiếp: “Cô không phải là chỉ muốn tiền sao? Bây giờ cho cô tiền, hài lòng chưa?”
Vị Lai nắm lấy hai vạn nhân dân tệ trên bàn, đập vào người vợ Bồi Du, “Ai thèm tiền của cô!”
Trọn vẹn những tờ tiền một trăm tệ rơi vãi khắp nơi.
“Chậc chậc chậc chậc, thật là có cốt khí. Mong rằng sau khi tôi rời đi sẽ có người quỳ rạp dưới đất nhặt tiền lên như một con chó.” Vợ Bối Du cười khinh thường, quay đầu bước ra khỏi phòng.