viên thuốc an thần, tiếp tục nói:
"Ở nhà họ Tô em có quyền hành rất cao nên càng hiểu biết nhiều hơn, nhất định có thể làm tốt hơn Tô Nghênh Hạ rất nhiều."
"Ý của cậu là, quyền lực của Tô Nghênh Hạ ở công ty không lớn, làm việc không được dứt khoát sao?"
Chung Lương hỏi.
"Đó là đương nhiên, cô ta tính là cái thái gì, trong công ty sao có thể để cho một người phụ nữ định đoạt được chứ."
Tô Hải Siêu nói.
Chung Lương cúi đầu, giống như đang lo lắng chuyện gì.
Tô Hải Siêu nhìn thấy Chung Lương do dự, tiếp tục nói:
"Anh Chung, anh không cần băn khoăn gì hết, em có thể cam đoan với anh, em sẽ làm tốt hơn Tô Nghênh Hạ."
Ngay cả bà cụ cũng cảm thấy có hy vọng đổi được người phụ trách, đột nhiên
Chung Lương đứng lên, nói:
"Tôi cứ tưởng rằng Tô Nghênh Hạ ở nhà họ Tô rất được coi trọng, không nghĩ tới cô ấy lại không có quyền lợi, xem ra, tôi thật sự phải cân nhắc chuyện hợp tác với nhà họ Tô rồi."
"Anh Chung, quyết định này của anh là một quyết định sáng suốt."
Tô Hải Siêu không chú ý đến việc Chung Lương nói không phải là Tô Nghênh Hạ,
mà là nhà họ Tô, còn tưởng rằng Chung Lương đã đồng ý rồi.
Nhưng bà cụ lại nghe rất rõ ràng, tuy rằng Tô Nghênh Hạ đại diện cho nhà họ Tô, nhưng anh ta lại dùng ba chữ nhà họ Tô, có thể là một ý tứ khác.
"Giám đốc Chung, ý của cậu là...."
Bà cụ nói.
"Bà cụ, tôi nói rõ cho bà biết nhé. Mặc kệ là dự án này đến giai đoạn nào, bất động sản Nhược Thủy cũng sẽ không đổi người phụ trách. Đây là ý của tổng giám đốc chúng tôi, ngài ấy không thích một dự án phải đổi đi đổi lại, Tô Nghênh Hạ ở trong
công ty không có địa vị, chắc chắn sẽ kéo dài tiến độ. Dù sao mọi chuyện đều phải được báo cáo, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, chuyện này tôi sẽ nói chi tiết cho tổng giám đốc. Đến lúc đó tổng giám đốc sẽ quyết định chuyện có thay đổi đối tác hay không."
Chung Lương nói.
Một tia sấm sét đánh ngay trên đầu bà cụ và Tô Hải Siêu.
Bọn họ chỉ là đến để nói chuyện đổi người phụ trách mà thôi, tại sao lại biến thành đổi đối tác rồi!
"Giám đốc Chung, ý của tôi không phải là như thế. Tôi chỉ là lo lắng năng lực của Tô Nghênh Hạ không đủ mà thôi."
Bà cụ sợ hãi nói, dự án hợp tác đã bắt đầu rồi, lúc này bất động sản Nhược Thủy lại đổi đối tác, đối với nhà họ Tô mà nói đây là một nhát đâm trí mạng, hơn nữa vì lần hợp tác này, nhà họ Tô không quan tâm đến những khách hàng cũ nữa, tất cả đều đổ dồn vào hạng mục phía tây thành phố, hợp tác gián đoạn, nhà họ Tô nhất định sẽ lâm vào cảnh khó khăn. Thậm chí có thể vì vậy mà phá sản.
Tô Hải Siêu cũng luống cuống, không kìm lòng được mà kéo tay Chung Lương.
Vẻ mặt Chung Lương không hài lòng, lạnh lùng nói:
"Các người không để bất động sản Nhược Thủy vào mắt, không để tổng giám đốc của chúng tôi vào mắt, bất động sản Nhược Thủy vì sao lại phải hợp tác với nhà họ Tô? Lần đầu tiên các người đã không lịch sự muốn đổi người phụ trách, tôi đã không nói cho tổng giám đốc là vì muốn cho nhà họ Tô các người một cơ
hội. Nhưng bây giờ các người lại đến, nếu như tôi giấu diếm không báo cáo, tổng giám đốc biết được, công việc của tôi sẽ không bảo đảm được."
Bà cụ sợ đến mức hoảng hốt. Trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, bà đâu dám khinh thường bất động sản Nhược Thủy, bà chỉ muốn đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô mà thôi, không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy.
"Giám đốc Chung, thật xin lỗi, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể cho nhà họ Tô một cơ hội nữa.”
Bà cụ nói.
"Bà cụ, hết lần này đến lần khác bà chỉ muốn đổi người phụ trách thành Tô Hải Siêu, nhưng tôi đã điều tra lý lịch của Tô Hải Siêu. Cậu ta chỉ là một công tử không học vấn không nghề nghiệp mà thôi, nhà họ Tô của bà hủy ở trong tay cậu ta không liên quan gì đến tôi, nhưng bà muốn liên lụy đến bất động sản Nhược Thủy, tuyệt đối không thể được. Chuyện này tôi sẽ nói cho tổng giám đốc, về phần tổng giám đốc làm như thế nào, thì đó là quyết định của ngài ấy.”
Chung Lương kiên quyết nói.
Bà cụ hối hận đến thối ruột luôn rồi, sớm biết thế này bà đã không có ý tưởng như vậy rồi. Tô Hải Siêu là loại người như thế nào bà cũng rất rõ ràng, nhưng vì một người cháu trai mà chôn vùi cả nhà họ Tô, bà cụ không làm được.
"Tô Hải Siêu, còn không nhanh xin lỗi giám đốc Chung."
Bà cụ lạnh lùng nói.
Tô Hải Siêu hoảng loạn, vậy mà trực tiếp
quỳ xuống trước mặt Chung Lương, dáng vẻ van xin nói:
"Anh Chung, thật xin lỗi, chuyện này là do lỗi của nhà họ Tô, cầu xin anh cho nhà họ Tô một cơ hội, sau này chắc chắn chúng tôi sẽ không đổi người phụ trách một lần nào nữa."
Tô Hải Siêu biết, nếu không hợp tác nữa, nhà họ Tô cũng sẽ biến mất, công tử nhà họ Tô như anh ta ngay cả cái rắm cũng không bằng. Cho dù không thể đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô, cho dù Tô Nghênh Hạ tiếp tục làm người phụ trách dự án, thì bây giờ anh ta vẫn có thể
hưởng vinh hoa phú quý.
Hai chữ phá sản này đối với Tô Hải Siêu mà nói, chính là ác mộng đáng sợ nhất.
"Không đổi thì còn làm được gì, trong công ty Tô Nghênh Hạ không có lời nói, địa vị hèn mọn, cũng sẽ trì hoãn việc hợp tác."
Chung Lương lạnh lùng nói.
"Giám đốc Chung, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giao quyền lợi cho Tô Nghênh Hạ, sau này tất cả mọi chuyện của dự án phía tây thành phố, Tô Nghênh Hạ đều có thể đưa
ra quyết định, không cần thông báo cho bất cứ ai, ngay cả tôi cũng không cần."
Bà cụ nói.