Hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đi không đến ba tiếng thì quay lại. Trong biệt thự gì cũng có cho nên bọn họ cũng chỉ cầm theo một ít quần áo trở về mà thôi, hơn nữa Tưởng Lam rất quyết đoán, đã bắt đầu tính toán đăng nhà lên mạng để bán trực tuyến, xem ra định ở nơi này cả đời, về phần những lời trước kia đã nói với Hàn Tam Thiên, bà chọn cách quên đi.
"Căn nhà này, nhìn thật là trống rỗng, ngày mai tôi sẽ sắp xếp lại cho thật tốt."
Lúc Tưởng Lam nói ra những lời này, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đều không để ý đến, nhưng một cơn ác mộng mới lại
bắt đầu rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đi làm, mà Tưởng Lam thì đi đến chợ bán tranh hoa và chim. Không chỉ mua về rất nhiều hoa cảnh giá rẻ, còn có rất nhiều đồ trang trí như chai, bình lọ mấy chục tệ một cái, đặt đầy trong phòng khách.
Vốn được thiết kế theo phong cách đơn giản, bây giờ lại bị Tưởng Lam sửa thành một cái phòng lộn xộn, hơn nữa còn lộ ra một cỗ hơi thở rẻ tiền.
Một căn biệt thự sang trọng gần trăm
triệu. Nhưng nếu chỉ nhìn phòng khách mà nói, chỉ sợ không đến một triệu.
Đối với tất cả những thứ này, Tưởng Lam còn rất đắc ý, tự nhận mình là một người biết thưởng thức.
"Nhìn mà xem, vẫn là do ánh mắt của tôi tốt, thoáng cái trong nhà đã nhìn đẹp hon."
Vẻ mặt Tưởng Lam tự hào nhìn lên kiệt tác của chính mình.
Tô Quốc Diệu vẫn thích kiểu dáng như cũ hơn. Sau khi bị Tưởng Lam sắp xếp lại,
nhìn chả ra cái gì hết, một chút cảm giác cao cấp cũng không có, nhưng Tưởng Lam thích, ông cũng không dám nói gì.
Cùng lúc đó, Tô Hải Siêu đang đón bà cụ
biệt thự nhà họ Tô.
Ngày hôm qua đã hẹn gặp được Chung Lương rồi, bà cụ còn để cho Tô Hải Siêu đi cùng bà, điều này chứng minh cho việc bà cụ dự định đổi vị trí người phụ trách dự án ở phía tây thành phố cho Tô Hải Siêu, điều này khiến cho Tô Hải Siêu rất phấn
khích.
"Hôm nay cháu hãy xử sự chín chắn một
chút. Cháu có thể thuyết phục được Chung Lương bà mới có lý do để đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô."
Bà cụ dặn dò Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu vỗ ngực cam đoan nói:
"Bà nội, bà cứ yên tâm đi, cháu biết nên làm như thế nào."
Sau khi đến bất động sản Nhược Thủy, hai người được nhân viên lễ tân đưa vào phòng hội nghị, tâm tình Tô Hải Siêu kích động đến khó có thể kiềm chế được.
Rốt cuộc ngày này cũng đã đến, mặc dù Tô Nghênh Hạ đã ở trong biệt thự Sơn Yêu, nhưng chỉ cần có thể đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô. Tô Hải Siêu cho rằng sớm hay muộn thì cô cũng sẽ gặp khó khăn, đến lúc ấy dùng chút thủ đoạn khiến cho Tô Nghênh Hạ phá sản cũng không phải việc gì khó.
Anh ta không thể chờ được nhìn dáng vẻ chán nản của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đi ăn xin ở đầu đường, chắc chắn sẽ có một cảm nhận khác.
Ở trong phòng hội nghị chờ không đến
mười phút, Chung Lương đã xuất hiện.
"Anh Chung."
Tô Hải Siêu nhiệt tình hô lên.
"Giám đốc Chung, cảm ơn cậu đã dành thời gian đến gặp chúng tôi."
Bà cụ nói.
Trên mặt Chung Lương mang theo một nụ cười chuyên nghiệp, nói:
"Bà cụ khách khí quá, bà muốn gặp tôi, cho dù tôi không có thời gian, cũng phải
lấy một chút thời gian ra."
Thái độ của Chung Lương khiến cho Tô Hải Siêu nhìn thấy được hi vọng. Dường như anh ta vẫn nể mặt bà cụ.
"Không biết hai vị đến tìm tôi là vì chuyện gì?'
Chung Lương hỏi.
Bà cụ mở miệng nói:
"Chủ yếu là vì chuyện hợp tác, năng lực của Tô Nghênh Hạ có hạn, tôi sợ sẽ trì hoãn hạng mục ở phía tây thành phố."
"Năng lực của Tô Nghênh Hạ đúng thật là không mạnh như tôi nghĩ, nhưng mà năng lực học tập của cô ấy cũng không tồi, gần đây cũng rất tiến bộ, hơn nữa cô ấy là một người có trách nhiệm."
Chung Lương nói.
"Con bé kia, đúng là rất có trách nhiệm, làm chuyện gì cũng tận tâm tận lực. Nhưng mà, năng lực con người có hạn, cho dù nó có học như thế nào đi nữa, cũng có giới hạn vì chuyện hợp tác có thể tốt nhất, cho nên tôi dự định đổi một
người phụ trách khác."
Bà cụ nói.
Bà cụ vừa dứt lời, Tô Hải Siêu đã nói:
"Anh Chung, tuy rằng lần này em không tham gia vào dự án này, nhưng đối với tất cả công việc cụ thể trong dự án em đều biết rất rõ, hoàn toàn có thể làm liền mạch không có kẽ hở nào, anh không cần lo lắng sẽ có vấn đề gì."
Nhìn thấy Chung Lương không có chút ác cảm nào, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười, Tô Hải Siêu như uống một