Tô Nghênh Hạ khẽ gật đầu, nói: "Tôi đương nhiên sẽ không trách anh, chỉ trách Lưu Hoa không niệm tình, gieo gió gặt
bão."
Trong tầng hầm hoàn toàn yên lặng, Lưu Hoa nhìn thẳng Hàn Tam Thiên, Tưởng Thăng và Tưởng Phong Quang cúi đầu không dám nói lời nào, trong góc còn có Tưởng Uyển cũng không dám thở mạnh.
"Cậu dùng tay nào chạm vào vợ tôi?" Hàn Tam Thiên hỏi anh Long.
Cả người anh Long run lên, không ngờ Hàn Tam Thiên lại tìm anh ta tính sổ
trước.
Đưa tay phải ra, nói: "Anh Hàn, là cái này."
"Từ nay về sau, dùng tay trái ăn cơm cho quen đi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
"Vâng." Anh Long nhắm mắt nói: "Không làm phiền anh Hàn tự mình ra tay, chút chuyện nhỏ này để tôi làm cho."
Anh Long lấy một con đao hồ điệp từ trong tui ra, tay trái cầm đao, tay phải xòe ra đặt trên sàn nhà, tay trái đột nhiên dùng sức đâm xuống lòng bàn tay.
Một đao hai lỗ, máu chảy ồ ạt!
Thây cảnh này, ba người Lưu Hoa sợ choáng váng.
Anh Long là đại ca khu vực xám huyện Bân, bây giờ ở trước mặt Hàn Tam Thiên lại phải tự mình hại mình để tạ tội!
Một đạo đi xuống, thân thể anh Long run
rây, nhưng trong miệng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Sau khi nhướng mày nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, anh Long rút đao, đâm xuống lần nữa.
Cả nhà Lưu Hoa bị dọa đến mức hồn phi phách tán, ngồi dưới đất hai mắt không hồn.
Mà Hàn Tam Thiên rõ ràng không hài lòng với việc này, lẳng lặng nhìn anh Long.
Anh Long mở to miệng thở hổn hển, trong lòng gần như đã ở ranh giới sắp sụp đổ, nói: "Đây chính là kết cục của việc đắc tội anh Hàn, Diêu Long tôi nhất định sẽ khắc sâu trong lòng."
Lời vừa dứt, anh Long lại rút đao, lặp đi
lặp lại động tác vừa rồi, cho đến khi cả bàn tay máu thịt be bét cũng không dám ngừng.
Tưởng Thăng đã sợ tè ra quần, đối với loại người hèn nhát như gã mà nói, chuyện này cho dù xảy ra ở trong phim cũng khiến anh ta sợ hãi chứ nói chi là xảy ra trong cuộc sống hiện thực trước mắt.
Trước đó Lưu Hoa đã nói Hàn Tam Thiên
không dám giết bà ta, nhưng bây giờ bà ta đã sợ đến tim gan run rẩy, có thể đối xử với anh Long như thế, cho dù giết bà ta thì sao chú.
Phế vật?
Đồ bỏ đi?
Thằng ở rể vô dụng?
Giờ phút này Lưu Hoa cảm thấy những xưng hô này đối với Hàn Tam Thiên mà nói thật là buồn cười.
"Hàn Tam Thiên, tôi là mợ cậu, tôi là mợ cậu." Lưu Hoa quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, đã sợ đến mức ý thức mơ hồ, lặp đi lặp lại một câu.
Tưởng Phong Quang không dám nói giúp cho Lưu Hoa nửa lời, cho dù Hàn Tam Thiên muốn giết Lưu Hoa cũng là bà ta đáng đời. Bởi vì đề nghị của bà ta, ngay cả Tưởng Phong Quang cũng thấy không được.
Bây giờ điều Tưởng Phong Quang có thể trông chờ là Hàn Tam Thiên thả ông ta và Tưởng Thăng, về phần sống chết của Lưu Hoa thì không hề quan tâm.
Trong góc tường, mặc dù Tưởng Uyên không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không khí càng ngày càng đậm mùi máu tươi, làm cho lông tơ cô ta dựng đứng.
"Được rồi." Hàn Tam Thiên nói với Diêu
Long.
"Cảm ơn anh Hàn, cảm ơn anh Hàn."