Có thể tận mắt thấy kết cục của Tô Nghênh Hạ, đây chẳng phải là điều Lưu Hoa mong muốn sao?
Trước đó bà ta còn nói không thể thấy tận mắt, cảm thấy tiêu tốn mười nghìn tệ không đáng, bây giờ lại bỏ ta cả ba mươi ngàn, hơn nữa muốn lấy lại cũng không được nữa, sao có thể bỏ lỡ cơ hội đi xem trò hay chứ?
"Anh Long, đi xem cũng được, nhưng có
thế đừng để Tô Nghênh Hạ phát hiện chúng tôi được không?" Lưu Hoa hỏi.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Hoa, trong lòng anh Long chửi bới đúng là cái thứ không biết sống chết, ngay cả bản thân chọc phải người nào cũng không biết.
"Đương nhiên là có thể, mấy người trả tiền, tất nhiên tôi phải sắp xếp cho mấy người rồi." Anh Long nói.
Vẻ mặt Lưu Hoa đầy ý cười, nói: "Vậy được, chúng ta đi thôi."
Tưởng Thăng cảm thấy có chút kỳ lạ, anh Long cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, sao đột nhiên cho người ta một loại cảm giác hòa ái dễ gần?
Đi vào phòng chơi bi-a, anh Long dẫn cả nhà bọn họ vào tầng hầm.
Tưởng Uyển và Tô Nghênh Hạ mỗi người
một góc, trừ hai người bọn họ ra, ở một góc khác còn có hai bóng người đang đúng.
Nhưng cả nhà Tưởng Thăng cũng không hề để ý hai người kia, dưới cái nhìn của bọn họ, đó chính là thuộc hạ của anh
Long.
"Các người yên tâm nói chuyện, tai Tô Nghênh Hạ đã bị bịt lại rồi, không nghe thấy các người nói gì đâu." Anh Long nói với cả nhà ba người bọn họ.
Lưu Hoa hơi do dự, sợ bị Tô Nghênh Hạ phát hiện, kêu một tiếng mang tính thăm dò: "Tô Nghênh Hạ."
Thấy Tô Nghênh Hạ không có động tĩnh, lúc này Lưu Hoa mới thả lỏng lá gan, nói với anh Long: "Anh Long, chúng tôi đưa anh ba mươi nghìn tệ, anh phải làm cho chúng tôi cảm thấy tiêu ba mươi nghìn này đáng giá mới được."
Anh Long tỏ vẻ cười lạnh, nói: "Đáng giá, đương nhiên phải đáng giá, không bằng bà đưa ra ý tưởng xem?"
Trước đó Lưu Hoa đã có ý tưởng, có thể làm cho Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đều đau khổ, chính là để anh Long làm Tô Nghênh Hạ, cứ như vậy, Tô Nghênh Hạ bị dơ bẩn, Hàn Tam Thiên cũng bị đội nón xanh, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
"Anh Long, anh thấy Tô Nghênh Hạ trông như thế nào?" Lưu hoa nói.
"Lưu Hoa, bà đang nói gì đó?" Tưởng Phong Quang quát lớn. Trước đó ở trong nhà chỉ thuận miệng nói một chút, cho nên ông ta cũng lười phản bác Lưu Hoa, nhưng bây giờ sao có thể nói trước mặt anh Long được chứ. Chẳng lẽ bà ta thật sự muốn trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ bị anh Long chơi mới cam tâm sao?
Lưu Hoa trừng Tưởng Phong Quang một cái, nói: "Tưởng Phong Quang, nơi này không đến lượt ông nói chuyện, ông quên tên vô dụng Hàn Tam Thiên kia suýt nữa
đã giết chết tôi sao, hơn nữa còn đánh con ông, dù nó có chết cũng không làm tôi hết hận, tôi muốn để nó biết Tô Nghênh Hạ bị người ta chơi, để nó đau khổ."
"Lưu Hoa, Tô Nghênh Hạ là cháu gái bà, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy?" Tưởng Phong Quang nói.
Lưu Hoa lạnh giọng hừ một cái, nói: "Cháu gái cái gì mà cháu gái, nhiều năm như vậy, nó cũng không cho Lưu Hoa tôi
tiền tiêu, chẳng lẽ tôi phải thông cảm cho nó, thương xót cho nó sao? Người bị bóp cổ không phải ông, ông bớt nói mấy lời châm chọc ấy đi."
Sau khi Tưởng Phong Quang buông nắm đấm ra, thở dài nặng nề, nói: "Lưu Hoa, nó cũng gọi bà là mợ."
"Làm mợ nó, tôi còn sợ mất mặt đó." Lưu Hoa lười nói nhảm với Tưởng Phong Quang nữa, nói với anh Long: "Anh Long,
anh không muốn thử một chút sao?"
Anh Long nghe được cuộc đối thoại của hai người này, cũng đã bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, lén quan sát hai người đứng trong góc tối một chút, nói: "Bà chắc không?"
"Đương nhiên là chắc chắn, đừng trách Lưu Hoa tôi vô tình, chỉ có thể trách Hàn Tam Thiên rất đáng hận." Lưu Hoa cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này, trong góc tối có bóng người đi ra, càng đến gần càng có thể thấy rõ dáng vẻ của anh.
"Hàn Tam Thiên!" Lưu Hoa rất kinh ngạc, tại sao Hàn Tam Thiên lại ở chỗ này.
"Mợ, không ngờ mờ hận tôi như vậy." Tô
Nghênh Hạ ngồi chồm hổm ở góc tường cũng đứng dậy, đi về phía Lưu Hoa.
Sắc mặt Lưu Hoa trắng bệch, lúc bà ta muốn chất vấn anh Long là chuyện gì đây thì phát hiện anh Long đã quỳ trên mặt đất.
"Anh Hàn, yêu cầu của anh tôi đã làm được, cầu xin anh lát nữa hãy thả tôi." Anh Long dập đầu nói với Hàn Tam Thiên.
"Hàn Tam Thiên, đây là bẫy mày gài tao!" Lưu Hoa nghe được câu này, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, anh Long không phải dẫn bọn họ đến xem kết cục của Tô Nghênh Hạ, mà là Hàn Tam Thiên cố ý sắp xếp để dụ bà ta nói ra những lời vừa rồi.
"Lưu Hoa, bẫy là tôi gài bà, nhưng những lời vừa rồi cũng không phải tôi bắt bà nói, trong mắt bà, có lẽ không hề quan tâm
đến tình cảm họ hàng này nhỉ?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Lưu Hoa không biết Hàn Tam Thiên muốn làm gì, nhưng bà ta có thể nhận ra Hàn Tam Thiên sẽ không dễ dàng tha cho bà ta.
"Là tao nói thì sao, không quan tâm thì sao, chẳng lẽ mày còn dám giết tao?" Lưu Hoa không biết sống chết nói.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói với Tô Nghênh Hạ: "Nghênh Hạ, để Đường Tông đưa em về nhà trước."
Mặc dù Tô Nghênh Hạ rất tức giận rất buồn bực, nhưng dù sao Lưu Hoa cũng là người sống sờ sờ.
"Tam Thiên, em. . ."
"Lần này, nghe anh." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự kiên định không thể kháng
cụ.
Tô Nghênh Hạ biết, lần này cho dù là cô cũng không có cách nào thay đổi quyết định của Hàn Tam Thiên.
"Ừ, em về nhà trước."
Sau khi đi theo Đường Tông rời đi, lúc ở cửa phòng chơi bi-a Tô Nghênh Hạ hỏi Đường Tông: "Anh biết Hàn Tam Thiên sẽ làm gì không?"
Đường Tông cũng không hiểu biết nhiều về Hàn Tam Thiên, nhưng anh ta có thể cảm nhận được sát ý của Hàn Tam Thiên,
hơn nữa nếu chuyện này xảy ra trên người anh ta, tuyệt đối anh ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Hoa.
Họ hàng?
Mo?
Sau khi Lưu Hoa nói ra những lời kia, những từ ngữ này lại trở nên quá buồn
cười.
"Cô Tô, tôi không biết, nhưng chuyện anh Hàn quyết định là vì tốt cho cô. Vậy nên dù xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng trách anh ấy." Đường Tông nói.