"Anh. ... Đường Long, anh làm gì đó." Phạm Tuyết ngu ngốc hỏi lại.
Đường Long cắn răng, nháy mắt ra hiệu
với Phạm Tuyết, nói: "Nói rõ ràng mọi chuyện ra, tôi có thể tha cho cô một
mạng."
Phạm Tuyết biết, Đường Long muốn để cô ta gánh trách nhiệm, nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ cũng vì tên vô dụng trước mắt này sao? Anh ta dựa vào cái gì!
"Tôi... tôi. . ."
"Cô cái gì mà cô, có chuyện mau nói." Đường Long lạnh lùng nói.
Phạm Tuyết biết, nếu như cô ta không công cái nồi này, nhất định sẽ bị Đường Long ghi hận, sau này tuyệt đối không sống yên lành được, nếu như có thể giúp anh ta gánh chịu trách nhiệm, còn có thể lấy chút chỗ tốt, hơn nữa sau này cũng có thể dùng chuyện này để uy hiếp anh ta.
Đối với Phạm Tuyết mà nói, tôn nghiêm có thể bị tiền tài chà đạp, chỉ cần có tiền, cho dù để cô ta làm một con chó cái, cô ta cũng bằng lòng.
"Là tôi, là tôi không muốn làm chung với tên ngốc này, là tôi kỳ thị cậu ta, cho nên mới cố ý xé tất chân, muốn hại cậu ta." Phạm Tuyết cúi đầu nói.
Những người đồng nghiệp kia nghe được mấy câu này, ai cũng trợn mắt há mồm, mặc dù bọn họ cũng không muốn thấy Trương Thiên Tâm, nhưng dùng cách này nói xấu cậu cũng quá đáng. Hơn nữa dù cậu là một kẻ ngu, nhưng người trong công ty sai cậu làm gì, xưa nay cậu không hề từ chối.
Có người thậm chí coi Trương Thiên Tâm như chó mà đùa giỡn, ném đi đồ để Trương Thiên Tâm đi nhặt, cũng vui chết đi được.
Nhưng cho tới nay không ai nghĩ tới phải dùng loại cách này đuổi Trương Thiên Tâm ra khỏi công ty.
"Phạm Tuyết, thì ra cô là người như vậy."
"Tôi thật sự đã nhìn lầm rồi, uổng công tôi còn thích cô lâu như vậy."
"Cậu ta chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, cô cần gì phải tính toán chi li với cậu ta chứ, thật sự chán ghét thì cứ coi như không nhìn thấy là được rồi."
Một đám đồng nghiệp bản lĩnh mượn gió bẻ măng rất mạnh, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất cũng không phải là dựa vào sự đồng tình với Trương Thiên Tâm, mà là lập trường của Đường Long.
Rất hiển nhiên, hiện giờ Đường Long muốn làm chủ cho Trương Thiên Tâm, sao bọn họ lại dám nói giúp Phạm Tuyết
chú.
Phạm Tuyết cũng không cảm thấy bị người khinh bỉ là mất mặt, ngược lại trong lòng còn rất vui vẻ, cho dù mất công việc này cũng không sao, nắm được thóp của Đường Long rồi, sau này có thể uy hiếp
anh ta lấy tiền, cho dù không có công việc cũng có người nuôi sống, đây chẳng phải là cuộc sống mà cô ta hướng tới sao?
"Xin lỗi Trương Thiên Tâm và Trương Linh Hoa." Đường Long nghiêm nghị nói, trong lòng cũng thở phào, nếu người phụ nữ này không đủ thông minh, việc hôm nay sẽ không xong.
Phạm Tuyết đi đến trước mặt Trương Linh Hoa và Trương Thiên Tâm, cúi đầu thật
sâu, sau đó nói: "Xin lỗi."
Hàn Tam Thiên cau mày, người phụ nữ này xin lỗi rất thoải mái, đây là dựa vào áp lực Đường Long tạo ra thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề ở đây là vì sao khóe miệng cô ta còn mang theo ý cười nhàn
nhạt.
Người nào có thể mặt dày vô sỉ như vậy?
Hơn nữa chỉ mặt dày vô sỉ có thể làm cô ta vui vẻ sao? Sắp mất việc, điều này đối với bất kỳ ai cũng không phải là chuyện tốt.
Trừ khi. . . trừ khi cô ta còn có được lợi ích nào khác.
Nếu quả thật có lợi ích, như vậy phần lợi ích này đến từ đâu?
Hàn Tam Thiên nhìn về phía Đường Long, sau đó hỏi Trương Thiên Tâm: "Anh trai này, gần đây có nói chuyện với em không?"
Trương Thiên Tâm nhát gan ngẩng đầu, sau khi nhìn thoáng qua Đường Long, lại vội vã cúi đầu xuống.
Hàn Tam Thiên nhìn thấy vẻ sợ sệt trong ánh mắt của Trương Thiên Tâm, sợ hãi Đường Long, cậu bé không thể nào tự dưng sợ Đường Long được, chắc chắn Đường Long đã làm gì cậu bé.
"Có gì cứ nói với anh, đừng sợ." Hàn Tam Thiên nói.
Trương Thiên Tâm được Hàn Tam Thiên
cứu một lần, cho nên cậu vô cùng tin cậy anh, cúi đầu nói: "Anh ấy bảo em học tiếng chó sủa cho anh ấy xem, nhưng mẹ em đã nói, em là người, không thể tùy tiện quỳ xuống."
Nghe nói như thế, Đường Long biến sắc, quát Trương Thiên Tâm: "Mẹ mày, tao nói lời này với mày khi nào?"