Chàng Rể Đa Tài

Chương 189



Nhưng đối với việc này, Vương Mậu lại dùng thái độ cười nhẹ. Người trẻ tuổi bây | 10:40 305 © 258 | Trang 9

giờ cố làm ra vẻ nguy hiểm cũng nhiều lắm, ngay cả trong trường học cờ vây kia của ông ta, một đám cậu ấm cô chiêu chẳng học hành được gì lại chỉ học được làm sao để dùng khí thế chèn ép người khác. Mấy người kiểu biểu tượng này đều là hư không thôi, không có thực lực thật sự, sớm muộn cũng bị lộ tẩy.

"Thầy ơi, con đói rồi." Hứa Hoan nũng nịu nói, ý của câu này, rất rõ ràng là nói Vương Mậu mau đánh thắng Hàn Tam Thiên đi.

"Được được được, thầy sẽ nhanh chóng giải quyết, cho con ăn cơm." Vương Mậu

cười nói.

Đánh cờ vây như chiến trường chém giết, đây là chuyện mà Viêm Quân đã nhắc nhở Hàn Tam Thiên ngay từ lần đầu anh tiếp xúc với cờ vây. Cho nên, dù người ngồi trước mặt đây là Vương Mậu, là người đức cao vọng trọng của thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên cũng không hề có chút ý nghĩ nhân từ nương tay nào cả.

Khi mới bắt đầu Vương Mậu hạ cờ như bay, bởi vì ông ta căn bản không để Hàn Tam Thiên vào mặt, không lấy ra thực lực thực sự của mình. Đến khi tới giữa ván cờ, Vương Mậu mới đột nhiên bừng tỉnh,

người trẻ tuổi trước mắt này không đơn giản.

Vương Mậu đang ngồi nghiêng người liền thắng lưng lại, giữa đôi lông mày cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Thấy tình hình như vậy, Tạ Phi cùng Hứa Hoan có hơi kinh ngạc. Từ trước tới nay thầy chưa bao giờ đối đãi nghiêm túc như vậy với một kỳ thủ trẻ tuổi. Người trước mắt này lại khiến thầy phải trịnh trọng đến thé.

Hai người nhìn nhau một cái, thấy được sự khó tin từ trong ánh mắt của đối

phương.



Thiên Vương Thịnh dù không am hiểu cờ vậy, nhưng cũng hiểu được ít cách thức, hiện giờ trên bàn cờ, Hàn Tam Thiên chiếm ưu thế cực lớn, đây là đang ép Vương Mậu đánh.

Nhìn ánh mắt nóng rực của Hàn Tam Thiên, dường như anh giờ phút này đang đánh trận vậy, hoàn toàn nhập vai vào ván cờ. Thiên Vương Thịnh thật sự khó mà liên tưởng anh với đứa con rể phế vật kia của Tô gia cùng nhau được.

"Không ngờ tôi coi thường cậu rồi, có điều

tình thế xấu trên bàn cờ này, với thực lực của tôi, muốn lật lại không hề khó khăn đâu, cậu cẩn thận đó." Vương Mậu tự tin cười nói.

Hàn Tam Thiên đắm chìm vào ván cờ, không nói gì, trong đầu hồi tưởng lại vô số ván cờ nổi tiếng mình từng học qua.

Thái độ của anh như vậy khiến Tạ Phi vô cùng không vui, tức giận nói: "Anh tỏ vẻ gì chứ, tưởng mình là cao thủ thật sao? Thầy tôi đang nhường anh đó thôi."

Hứa Hoan chớp mắt nhìn Hàn Tam Thiên cô không coi thường anh, chỉ là rất kinh

ngạc đối với người đàn ông này, lại có thể khiến thái độ của thầy nghiêm túc lại. Bất kể cuối cùng anh thua thảm hại đến thế nào, đây đã được xem là một loại vinh dự rồi. Phải biết cả thành phố Thiên Vân này, về chuyện cờ vây, Vương Mậu chưa từng có đối thủ.

Hơn nữa dù là thi đấu cấp quốc gia, Vương Mậu cũng có thành tích vô cùng sáng chói.

"Khụ khụ, xem cờ không nói mới là quân tử, cậu đừng quấy rầy bọn họ." Thiên Xương Thịnh ho khan hai tiếng, nhắc nhở Tạ Phi.

Tuy rằng Thiên Vương Thịnh tìm Vương Mậu tới là để dập tắt uy phong của Hàn Tam Thiên, nhưng lúc này, đột nhiên ông muốn thấy Hàn Tam Thiên rốt cuộc lợi hại đến đâu, thậm chí còn có chút hy vọng Hàn Tam Thiên có thể thắng ván cờ này.

Càng về cuối ván cờ, cục diện càng nóng, mà Vương Mậu thề thốt sẽ lật lại tình thế, giờ tuy không khiến hoàn cảnh khó khăn của mình khuếch đại thêm lên, nhưng muốn lật lại thì chẳng có tia hy vọng nào cả.



Tới cuối ván cờ, biểu cảm nghiêm túc của Hàn Tam Thiên đột nhiên lộ ra vẻ thoải mái, nhìn cảnh này, lông mày Thiên Xương Thịnh giật lên, lẽ nào là sắp thắng rồi ư!

"Ông Vương, cảm ơn nhiều." Hàn Tam Thiên hạ quân cờ cuối cùng xuống, quân trắng không còn nơi sinh tồn, thua trắng cả bàn.

"Cái này..." Tạ Phi không dám tin nhìn cờ trắng bại đến tơi bời tan tác, thua rồi! Vương Mậu vậy mà lại thua rồi, hơn nữa còn là thua dưới tay một kỳ thủ trẻ tuổi.

Ánh mắt Hứa Hoan trong suốt nhìn Hàn Tam Thiên, giống như là hận không thể lột hết quần áo của anh xuống vậy. Anh lại thắng được cả thầy, lợi hại như vậy, vẻ ngoài còn đẹp trai, quả thực chính là bạch mã hoàng tử trong lòng cô.

Vương Mậu sửng sốt hồi lâu, nhìn bàn cờ đã không thể xoay chuyển. Tuy rằng ban đầu ông ta đúng là rất chủ quan, nhưng khi bắt đầu tới giữa ván thi ông ta gần như đã dùng toàn lực để vãn hồi cục diện rồi. Nhưng dưới sự bức ép từng bước của Hàn Tam Thiên, đã không còn cơ hội nào,

chỉ đến khi thu quan thất bại thảm hại.

Vương Mậu không thể không thừa nhận, đây là một đối thủ rất đáng để ông ta chăm chú hết sức, hơn nữa dù ban đầu không chủ quan, ông ta cũng không nhất định có thể thắng.

"Là thầy tôi nhường anh, nếu không anh làm sao có thể thắng được." Tạ Phi không phục Hàn Tam Thiên thắng cờ, theo cách nhìn của cậu ta, nếu không phải lúc đầu Vương Mậu chủ quan thì tuyệt đối không thể khiến cho cục diện bất lợi xuất hiện. Cho nên anh thắng thì cũng là do may mắn mà thôi.

"Đánh thêm một ván, lần này thầy tôi không nhường anh nữa đâu." Hứa Hoan xem trò vui không ngại lớn chuyện, cô muốn xem thử, người trước mắt này có thực sự phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng cô hay không.

"Cái này... đã qua thời gian bắt đầu tiệc

mừng thọ tới hơn một tiếng rồi, còn có rất nhiều đang chờ Thiên lão gia để chúc thọ, hay là để lần sau đi." Hàn Tam Thiên nhìn giờ, vẻ mặt khó xử nói. Vừa rồi quá nhập tâm, quên hẳn thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua.

"Đúng đúng đúng, lần sau lần sau, hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi mà, nếu người được chúc thọ là tôi đây còn không xuất hiện, bọn họ sẽ sốt ruột đó." Thiên Xương Thịnh cười nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv