Ông già tên Vương Mậu, là hội trưởng hiệp hội cờ vây của thành phố Thiên Vân. Theo sau ông ta có một nam một nữ, là học trò của ông ta, người nam tên Tạ Phi, người nữ tên Hứa Hoan.
Khi Hàn Tam Thiên nhìn ông ta thì có hơi kinh ngạc. Trong giới cờ vây của thành phố Thiên Vân, danh tiếng của Vương Mậu rất vang dội, hơn nữa là người lớn tuổi đức cao vọng trọng. Trường học có vây do ông ta thành lập ra cũng rất nổi tiếng ở thành phố Thiên Vân, không ít người giàu có đều đưa con mình đến trường. Ngoại trừ bồi dưỡng về cờ vây ra, phần nhiều vẫn là tạo quan hệ tốt với vị | 10:34 7 305 © 258 | Trang 1
cao tuổi này.
Lãnh đạo lớn của cơ quan cấp thành phố cũng chính là đệ tử nhập môn của ông ta, khi gặp mặt nhất định sẽ cúi đầu gọi một tiếng thầy. Có quan hệ này, trường học cờ vây căn bản không cần lo lắng về việc tuyển sinh.
Hàn Tam Thiên không ngờ quan hệ giữa Vương Mậu và Thiên Vương Thịnh lại tốt như vậy.
"Ông già nhà ông đó, đi đâu vậy, hại tôi lo lắng muốn chết." Thiên Vương Thịnh vội vã đi tới bên cạnh Vương Mậu, vẻ mặt
tràn đầy bất mãn.
Vương Mậu cười cười: "Ông lo lắng gì chứ, đã là người sắp xuống đất rồi, kiềm chế chút đi."
"Phì, ông nói gì khốn nạn vậy hả." Thiên Xương Thịnh mắng.
Nhìn cách hai người nói chuyện, Hàn Tam Thiên trợn tròn mắt. Vương Mậu là người mà ngay cả vị lãnh đạo lớn kia của cơ quan thành phố cũng phải cung kính, nhưng đứng trước mặt Thiên Vương Thịnh, bị mắng cũng không phản bác, hơn lại lại còn mang vẻ mặt tươi cười.
Quan hệ trước đây của hai người thực ra là đối địch, khi già rồi mới biến chiến tranh thành tơ lụa, hơn nữa có một loại cảm giác như anh hùng tiếc hận, khi nói chuyện tất nhiên sẽ có vẻ hơi khiếm nhã một chút.
"Là cậu khiến ông bạn già này của tôi tức giận sao?" Vương Mậu đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cười hỏi.
Hàn Tam Thiên vội vã đứng thẳng người, đối với dạng nhân vật lớn thế này không thể chậm trễ dù nửa phần, hơn nữa xuất
phát từ sự tôn kính của bậc hậu bối, anh cũng không thể ở được coi trọng mà kiêu ngạo.
"Ông Vương Mậu, không ngờ bạn của ông Thiên lại là ông." Hàn Tam Thiên nói.
"Nghe nói cậu không chỉ giỏi cờ tướng mà cờ vây cũng rất giỏi?" Vương Mậu nhìn Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới. Một người trẻ tuổi bình thường, trong những trận đấu cờ vây trước đây cũng không thấy anh tham gia thi đấu bao giờ. Có lẽ là khoác lác trước mặt Thiên Vương Thịnh không ít đây.
"Tôi đây nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ông chứ, chỉ là từng học qua mấy chiêu thôi." Hàn Tam Thiên khiêm tốn nói.
"Vậy thì tới đi, hôm nay nếu không thắng được cậu, ông già này cũng sẽ không tha cho tôi đâu." Vương Mậu nói xong ngồi xuống đối diện Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhìn giờ, đã sắp đến lúc buổi tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, mà cờ vây khi rơi vào tình thế căng thẳng, một ván ít nhất cũng phải mất vài tiếng đồng hồ.
"Ông Vương, đã sắp đến thời gian bắt đầu tiệc mừng thọ rồi, hay là chúng ta ăn xong bữa rồi chơi vậy." Hàn Tam Thiên
nói.
Vương Mậu nhìn giờ, nói: "Còn hơn hai mươi phút nữa, đủ rồi."
Lúc này, Tạ Phi đứng phía sau khinh miệt
mà nhìn Hàn Tam Thiên, cất lời: "Nếu anh có thể kiên trì hai mươi phút dưới tay thầy tôi thì đã xem như rất lợi hại rồi, lẽ nào anh còn muốn thắng sao?"
Vương Mậu nhẹ giọng mắng: "Tạ Phi,
thầy dạy con thế nào, làm người không được quá tự cao."
Hàn Tam Thiên nghe ra được, dù Vương Mậu đang nói Tạ Phi sai, nhưng sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy của ông ta cũng không hề che giấu chút nào.
Nhưng với địa vị của Vương Mậu thì ông ta kiêu ngạo cũng là chuyện đương nhiên thôi.
"Nếu đã vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi." Hàn Tam Thiên ngồi xuống.
Vương Mậu dùng quân trắng, đây là thói
quen của ông ta, đánh cờ với bất kỳ ai cũng chưa từng thay đổi.
Vừa hay Hàn Tam Thiên thích cờ đen, cho nên hai người cũng không tranh chấp.
Bắt đầu từ khi Hàn Tam Thiên cầm đến quân cờ, khí chất đột nhiên thay đổi. Thiên Vương Thịnh lại càng cảm nhận được khí phách bậc thầy trên người anh.
Người này, khi nghiêm túc rồi đúng là không bình thường.