Không phải.
Trong lòng Hàn Tam Thiên có Tô Nghênh Hạ, nên thờ ơ với sắc đẹp của người khác.
Trên đường tới công ty, có tiếng ai đó gọi khiến Hàn Tam Thiên đứng lại.
Nhìn theo âm thanh vang lên, thì ra là Thẩm Linh Dao đang đi chân đất, trong tay cầm giày cao gót chạy tới chỗ Hàn Tam Thiên.
Giờ là mùa hè đó, người phụ nữ này không cảm thấy bóng chân à?
"Cô làm gì vậy?" Hàn Tam Thiên không
| hiểu hỏi.
"Nhanh, xe anh đâu." Thẩm Linh Dao vội nói.
"Hôm nay tôi không lái xe, cô bị người ta đuổi giết sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi, Thẩm Linh Dao vì rát chân nên nhảy nhót tại chỗ.
"A." Thẩm Linh Dao khóc rống, định nhảy lên người Hàn Tam Thiên nói: "Cõng tôi."
Linh Dao chụp vào không khí.
Lúc này có mấy người đuổi tới, Thẩm Linh Dao chỉ có thể tránh sau lưng Hàn Tam Thiên.
"Con khốn kia, xem mày chạy được đi đâu." Dẫn đầu là người phụ nữ trang điểm đậm, mặc áo ren mỏng, có thể nhìn rõ nội y bên trong.
"Mày là người đàn ông của con khốn này hả, đúng lúc đó, đền tiền đi."
| Hàn Tam Thiên nói: "Tôi không quen cô
này."
Thẩm Linh Dao ở đằng sau đấm lên lưng Hàn Tam Thiên một cái rồi nói: "Tôi là bạn vợ anh đó, anh không thể thấy chết không cứu như vậy được."
Hàn Tam Thiên cười khổ, anh không biết chuyện gì xảy ra, cứu kiểu gì?
"Nếu mày không có quan hệ với cô ta vậy cút ra chỗ khác, đừng làm chậm việc của
tao." Người phụ nữ quát lên.
"Nếu tôi không cút thì sao?" Hàn Tam Thiên nói.
"Không cút?" Người phụ nữ cười lạnh, nói: "Nếu mày muốn bị đánh, vậy thì đừng Có đi."
Mấy vệ sĩ phía sau người phụ nữ hùng hổ tới gần Hàn Tam Thiên.
"Ngu ngốc, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải coi lại mình đã."
"Mày không đi thì đừng trách mấy người anh em của chị đây không nhẹ tay."
Thẩm Linh Dao kéo áo Hàn Tam Thiên nói: "Xin lỗi, nếu anh vào bệnh viện, tôi sẽ tìm cho anh bác sĩ tốt nhất."
Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười nói: "Trốn ra xa một chút, thuận tiện tra hộ mấy người kia khoa chấn thương chỉnh hình ở bệnh viện nào tốt."
Thẩm Linh Dao chưa kịp load lời của Hàn Tam Thiên, thì thấy Hàn Tam Thiên ra tay, cho mỗi người vệ sĩ một đấm, khiến cả đám ngã xuống kêu rên.
Người phụ nữ kinh hách nhìn Hàn Tam Thiên, những người vệ sĩ này không giỏi lắm, nhưng đâu đến nỗi không chịu được một đấm của người ta?
Thẩm Linh Dao há hốc mồm, to đến nỗi nhét đủ một quả trứng gà.
"Hàn Tam Thiên, anh... anh có thể đánh nhau à!" Thẩm Linh Dao không tưởng tượng nổi.
"Giờ nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra?" Hàn Tam Thiên nói.
"Tôi...tôi..." Thẩm Linh Dao ấp úng không
nói lên lời.
Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn người phụ nữ trang điểm đậm hỏi: "Không bằng để cô nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra."
"Mày... à bạn của anh làm làm hỏng quần áo thủ trong tiệm tôi, ai ngờ cô ta chạy nhanh như vậy." Sau khi thấy sức mạnh của Hàn Tam Thiên, người phụ nữ này không còn kiêu ngạo như lúc trước.
Hàn Tam Thiên đến chịu, nhìn mấy người bảo vệ bị đánh đành xin lỗi: "Có lỗi quá, quần áo bao tiền, tôi bồi thường cho cô ấy, à, tính thêm cả tiền thuốc men của mấy anh này đi."
| Người phụ nữ không ngờ Hàn Tam Thiên có lý trí như thế, cô ta đang tính bỏ qua, vì mấy người vệ sĩ này cũng không đánh lại được người ta.
"Anh không nói giỡn, muốn bồi thường thật hả?"
"Đương nhiên, cô ấy làm hỏng quần áo của tiệm thì nên bồi thường." Hàn Tam
Thiên nói.
“Vậy được, đi tới tiệm của tôi đi."
| Hàn Tam Thiên đi theo người phụ nữ, không hề biết ở góc phố đối diện có một người chụp lại cảnh này.
Sau khi bồi thường, lúc Hàn Tam Thiên và Thẩm Linh Dao rời khỏi tiệm quần áo, Thẩm Linh Dao nói lí nhí: "Tiền này sau này tôi trả cho anh."
“Không cần, nhưng cô cẩn thận chút, không phải lần nào cũng may mắn như này đâu." Hàn Tam Thiên nhắc nhở.
“Đúng rồi, năm nay Nghênh Hạ có đi họp lớp không?" Thẩm Linh Dao đột nhiên hỏi.
“Họp lớp?" Hàn Tam Thiên kết hôn với Tô Nghênh Hạ ba năm, chưa bao giờ nghe thấy cô nói chuyện họp lớp.
"Trước kia năm nào Nghênh Hạ cũng tham gia, nhưng sau khi kết hôn với anh cô ấy không đi nữa, anh không biết mấy người bạn học toàn chế nhạo Nghênh Hạ đâu."