Tại phòng VIP của ngân hàng.
Đỗ Hồng đang trong tâm thế lo lắng thấp thỏm gặp mặt Hàn Tam Thiên.
Đỗ Hồng rất sốc khi thấy Hàn Tam Thiên trẻ tuổi như thế, không phải ông chưa bao giờ gặp người tuổi trẻ tài cao, nhưng người trẻ vậy đã có tài sản hơn chục tỷ thì ông mới gặp lần đầu tiên.
"Anh Hàn, không ngờ anh trẻ tuổi như vậy, tôi khá bất ngờ đó." Đỗ Hồng nói.
Giám đốc ở bên liếc mắt đưa tình, tỉnh dùng sắc đẹp của mình để mê hoặc Hàn Tam Thiên, nhưng không may Hàn Tam Thiên lại phớt lờ hành động của cô ta.
"Tổng giám đốc Đỗ, hôm nay tới gặp ông hy vọng ông chiếu cố Tô Nghênh Hạ nhiều hơn." Hàn Tam Thiên nói thẳng.
Chỉ đích danh Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên này liệu có phải là con rể nhà họ Tô không!
"Anh Hàn, tôi hơi tò mò một chút, không biết tôi có thể hỏi một câu không." Đỗ Hồng nói.
Hàn Tam Thiên cười, biết ông ta nghi ngờ gì, nói: "Tôi chính là người mà ông nghĩ, còn chuyện khác tôi không tiện lắm."
Đúng thật kìa!
Đại gia chục tỷ, sao có thể ở rể nhà họ Tô chịu nhục nhã như thế? Chẳng lẽ anh coi trọng tài sản nhà họ Tô sao?
| Nhưng nhìn giá trị nhà họ Tô kia cũng
không xứng để anh ta phải chịu nhục suốt ba năm, tài sản nhà họ Tô không bằng một góc của anh.
Nhưng Hàn Tam Thiên đã nói không tiện, Đỗ Hồng cũng không dám hỏi.
"Chỉ cần ông giúp đỡ Tô Nghênh Hạ, tôi sẽ nợ ngô một ân tình, sau này ông cần giúp gì cứ bảo cho tôi." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
n tình còn quý giá hơn cả tiền bạc, hơn nữa Đỗ Hồng hiểu sức nặng ân tình của người như Hàn Tam Thiên nói.
Giờ người nhà họ Thiên đứng đầu Thiên Vân, nhưng nếu Hàn Tam Thiên trợ giúp nhà họ Tô, chắc chắn họ có tư cách phân tranh với nhà họ Thiên.
Nếu sau này nhà họ Tô trở thành gia tộc đứng đầu Thiên Vân, ân tình này có tác dụng cực kì lớn!
| “Anh Hàn, anh cứ yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ
hết sức.” Đỗ Hồng nói.
“Giám đốc cũng giúp tôi không ít, giới thiệu cho tôi sản phẩm tài chính đi." Hàn Tam Thiên cười nhìn giám đốc.
Giám đốc không hỗ trợ gì nhiều về việc nãy giờ, cô chỉ liên lạc với Đỗ Hồng thôi, giờ Hàn Tam Thiên lại cho cô lợi ích!
"Anh Hàn, đây là điều tôi nên làm." Giám
đốc nói.
"Cô không cần từ chối đâu, cơ hội chỉ có
một lần, cô sẽ tiếc nếu không lắm chắc đó." Hàn Tam Thiên nói.
"Nếu anh Hàn đã nói như vậy, cô đồng ý đi." Đỗ Hồng cười nói.
Giám đốc chạy nhanh đi lấy tư liệu, giới thiệu cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không hứng thú với sản phẩm tài chính lắm, anh muốn cho giám
đốc lợi ích qua cách này thôi, nên anh chỉ bừa một khoản: "Vậy cái này đi, lấy trăm triệu đầu tư chơi."
“Một...... Một trăm triệu!” Giám đốc kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, cảm thấy lỗ tai mình nghe nhầm rồi.
Ngay cả Đỗ Hồng cũng không tưởng tượng nổi, ông nhìn Hàn Tam Thiên, người này tùy hứng quá rồi, bỏ ra một trăm triệu để đầu tư chơi, tiền này không phải là tiền âm phủ đâu.
"Xử lý nhanh giúp tôi, tôi phải đi đón vợ tan tầm nữa." Hàn Tam Thiên cười nói.
Những lời này khiến giám đốc hâm mộ đỏ cả mắt, mọi người đều nói anh là kẻ vô dụng, ai có thể ngờ anh có thể tùy tiện bỏ ra trăm triệu cho sản phẩm tài chính? Hơn nữa sự nhiệt tình đối với Tô Nghênh Hạ này càng hiếm hơn.
Người trẻ tuổi nhiều tiền như thế, lại thật lòng thật dạ với một người phụ nữ, đó là người đàn ông mà phụ nữ cả thế giới
mong muốn.
"Anh Hàn, hâm mộ vợ anh thật đó." Giám đốc nói, thở dài trong lòng, khó trách cô õng ẹo như nào Hàn Tam Thiên cũng không để ý, thì ra trong lòng anh chỉ có Tô Nghênh Hạ.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Hàn Tam Thiên rời ngân hàng.
Đỗ Hồng cảm thán nhìn theo, nói: "Thằng
rể vô dụng? Không biết những người khinh thường anh Hàn khi biết thực lực
chân chính của anh sẽ có cảm tưởng gì đây?"
"Anh Đỗ, anh Hàn có tiền như vậy sao lại đi ở rể nhà họ Tô?" Giám đốc không hiểu.
"Cô không tưởng tượng được à?"
Giám đốc lắc lắc đầu.
“Tôi cũng không biết." Đỗ Hồng cười khổ, ông không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ có tiền.
Hàn Tam Thiên mới đi tháo thạch cao nên đành đi bộ tới công ty, bên đường là những người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, lộ ra đôi chân trắng nõn, nhưng Hàn Tam Thiên không hề nhìn một lần.
Trong lòng có Phật, mọi vật là hư vô?