Nghĩ đến đây, trái tim Lâm Ngọc An đột nhiên siết chặt.
Chuyện này cũng rất bình thường, bệnh chung của phụ nữ chính là sợ bị những phụ nữ khác cướp đi người đàn ông mình âu yếm.
Huống chi Hứa Mỹ Tâm này lớn lên xinh đẹp như vậy, vóc người lại vô cùng hoàn mỹ, còn là cổ chủ nhà giàu.
Gia cảnh tốt như vậy chỉ sợ đàn ông kia cũng không ngăn nổi sự dụ dỗ của cô ấy? Lúc này Lâm Ngọc An đột nhiên nghĩ đến một câu, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân.
“Ha ha, Ngọc An cậu không biết đủ sao.
Nếu mình có một ông chồng tốt như thể, mình chắc chắn dây dưa với anh ấy trong nhà mỗi ngày, không để anh ấy ra ngoài.”
Hứa Mỹ Tâm cười ha ha, nói đùa với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cũng biết Hứa Mỹ Tâm đang nói đùa, chẳng qua nếu như không có suy nghĩ kia thì cũng không nên nói như vậy, Lâm Ngọc An vẫn cảm được một cảm giác nguy hiểm.
Lâm Ngọc An có hơi xấu hổ, cô nhìn thoáng qua Hoàng Thiên, phát hiện trong mắt Hoàng Thiên tràn đầy dịu dàng nhìn cô, khiến trong lòng cô lập tức có cảm giác bình yên.
Càng nhiều hơn chính là cảm động, Lâm Ngọc An biết hơn cha năm này, trong mắt Hoàng Thiên chỉ có cô, cũng chỉ có lúc đang nhìn cô thì ánh mắt mới có thể dịu đàng như vậy.