CHƯƠNG 508
Thấy Vương Nhất không lên tiếng, Tôn Chính Vũ còn tưởng anh sợ rồi, không khỏi càng cười mỉa: “Biết hối hận rồi ư? Muộn rồi! Tôi bây giờ gọi điện cho nhà họ Kim, bảo bọn họ phái cao thủ tới.”
Vương Nhất không ngăn cản, để mặc Tôn Chính Vũ gọi điện.
“Gọi đi, ông có thể gọi một người của nhà họ kim tới thì coi như tôi thua.”
“Hừ, chết đến nơi rồi còn cứng mồm!”
Khóe miệng của Tôn Chính Vũ ẩn chứa nụ cười lạnh, gọi một cuộc điện thoại.
Tuy nhiên, âm thanh truyền tới là thông báo không ai nghe máy.
Tôn Chính Vũ không chết tâm, lại gọi một số điện thoại khác.
Vẫn không ai nghe máy.
“Kỳ lạ, tại sao đều không ai nghe máy?”
Tôn Chính Vũ mặt mày nghi hoặc, lẩm bẩm một mình, Vương Nhất và Lãnh Nhan lại nhìn ông ta như xem kịch.
Phát giác ánh mắt của Vương Nhất, Tôn Chính Vũ dường như chịu phải kích thích, không chết lâm lại gọi mấy số điện thoại.
Những số điện thoại này đều là công ty tập đoàn dưới trướng của nhà họ Kim, đều có quan lại thương nghiệp với nhà họ Tôn, nhưng vậy mà không gọi được!
Lúc này, trên trán của Tôn Chính Vũ xuất hiện một chút mồ hôi, không nhịn được mà liếc nhìn Vương Nhất.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, trên mặt mang theo một loại mỉa mai khống chế toàn cục.
Lại nhìn số điện thoại trong danh bạ, chỉ còn lại một số cuối cùng của tập đoàn Kim Thị, ông ta dằn lòng, ấn gọi.
Giờ phút này, Tôn Chính Vũ vậy mà cảm nhận được áp lực cực lớn, mà loại áp lực này rốt cuộc đến từ đâu, ông ta cũng không biết.
“Alo?”
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối, truyền tới giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông.
Tuy giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn có nghe ra tiên âm, áp lực trên người biến mất, vội nói: “Là Lăng tổng sao?”
“Ông là ai?” Lăng tổng không kiên nhẫn mà hỏi.
“Tôi là gia chủ của nhà họ Tôn, Tôn Chính Vũ, từng gặp ngài ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim lần trước.”
Lăng tổng này chỉ là một quản lý tầng trung của tập đoàn Kim Thị, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn rất khách khí.
Hết cách, ai kêu tập đoàn Kim Thị là tập đoàn có quy mô lớn nhất, nổi tiếng nhất của nhà họ Kim chứ?
“Có gì mau nói, chỗ tôi đang bận, không có rảnh tiếp ông.”
Tôn Chính Vũ kìm chế cơn giận trong lòng, nở nụ cười nói: “Là như này, Lăng tổng, nhà họ Tôn xuất hiện một chút phiền phức, hy vọng ngài có thể tới đây một chuyến, nhà họ Tôn tôi nhất định có hậu tạ.”
“Thật là phế vật, một chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, chẳng trách nhà họ Tôn của ông chỉ có thể xếp ở vị trí tuyến hai.”
Lăng tổng bật cười một tiếng thì cúp máy.
Tuy bị xem thường, nhưng Tôn Chính Vũ vẫn nở nụ cười dữ tợn, nói với Vương Nhất: “Tôi đã gọi người của tập đoàn Kim Thị tới, cậu không được phép đi!”