Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1112



CHƯƠNG 1112

Các gia tộc lớn rối rít rời đi, Vương Nhất làm xong thủ tục bàn giao cũng rời khỏi toà nhà Thiên Cơ.

Dù tiêu tốn bốn nghìn năm trăm tỷ, nhưng chút tiền này hoàn toàn không là gì với Vương Nhất, huống hồ thương hội Chim Ưng Đỏ vốn đang do La Chí Viễn quản lý, Vương Nhất coi như bỏ tiền ra mua đồ của mình, di chuyển tiền như thế, vẫn xem như là không tiêu tiền.

Hơn nữa so sánh với nhau, Vương Nhất quan tâm huy hiệu này có thể liên quan đến thân thế của anh hay không hơn.

Lý Thiên Dương nói rằng anh là trẻ mồ côi, không biết ba mẹ là ai, anh bị đặt trước cửa nhà họ Lý trong một đêm mưa to gió lớn.

Lý Thiên Dương thấy anh đáng thương cho nên nhận nuôi anh.

Còn về cái tên Vương Nhất, lúc Lý Thiên Dương bế anh vào nhà, thì thấy có người viết hai chữ “Vương Nhất” trên cánh tay anh.

Lý Thiên Dương vừa nuôi dưỡng Vương Nhất lớn lên, vừa đợi xem có người của nhà họ Vương đến gặp hay không, nhưng hoàn toàn không có một ai, tựa như Vương Nhất đã bị quên lãng vậy.

“Cậu chủ, thế nào rồi, có nhìn ra được gì không?”

Lãnh Nhan đuổi theo anh, nôn nóng hỏi.

Vương Nhất quan sát một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Hoàn toàn không có manh mối gì.”

Anh đã ngắm nghía rất lâu, huy hiệu được làm bằng vàng, hoa văn cao quý, ngoài ra thì không còn gì đặc biệt nữa.

Lãnh Nhan tỏ vẻ hơi thất vọng, cô ta cũng là trẻ mồ côi, tuổi thơ còn thê thảm hơn cả Vương Nhất, cho nên cô ta thật lòng hy vọng có một ngày Vương Nhất có thể tìm thấy gia đình của mình.

Vương Nhất chỉ cười cười, hoàn toàn không thèm để tâm, anh ngắm nghía thêm một hồi, sau đó bỏ vào trong túi: “Không tìm thấy thì không phải tìm nữa, dù sao cuộc sống bây giờ cũng rất tốt mà.”

Thật ra Vương Nhất cũng không coi trọng thân thế của mình cho lắm, chỉ cần gia đình anh và bạn bè người thân bên cạnh ấm áp vui vẻ là được rồi.

Còn về huy hiệu này, Vương Nhất tin tưởng sau này nó sẽ có tác dụng.

Có nó, sau này dù là Lý Thị hay Tần Thị cũng đều phải đắn đo suy nghĩ rồi.

Anh cũng có thể hành động không kiêng dè hơn, dù sao cũng có vương tộc Vương Thị ở Yến Đô chắn trước mặt mà.

“Tạm biệt ở đây đi.”

Vương Nhất cười nói với Đồng Yên Nhiên sau lưng.

“Hả?”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên lập tức thay đổi, cô ta còn muốn đi cùng Vương Nhất thêm một lúc nữa: “Vẫn còn sớm mà, hơn nữa khó khăn lắm chúng tôi mới có thể đến Giang Thành một lần, không bằng đi trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Giang Thành đi…”

Cô ta không ngừng mời gọi, nhưng Vương Nhất lại lắc đầu: “Không được, ngày mai vợ con tôi sẽ đến tìm tôi, các cô đi đi.”

Nói xong, anh dẫn theo Lãnh Nhan rời đi.

Đồng Yên Nhiên đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới tỏ vẻ mất mát.

Lúc này, Bạch Yến đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngày mai vợ anh ta sẽ đến, nếu cô không đi, bị bắt tại trận thì phải làm sao?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv