"Tại sao con không đón Tiểu Tuệ?" Bà chủ nhà họ Thiệu nói với vẻ mặt khó chịu lườm nguýt con trai đang ngẩn người trên bàn ăn: "Mẹ không phải đã giao hẹn với con, nhất định phải mang Tiểu Tuệ về đây sao, bây giờ người đâu?"
"Cô ấy nói cô ấy tự đến đây, con cũng không còn cách nào khác." Thiệu Chí Dương rất vô tội trả lời, nhưng trên đầu nhanh chóng ăn một cái cốc đầu, "Đau". Anh che chỗ đâu kêu to ra tiếng.
Mẹ Thiệu liếc nhìn con trai, trong lòng không khỏi than thở, tại sao mình lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy chứ? Tạo cơ hội cho nó, nó lại ngây ngốc làm lãng phí hết! Phải biết rằng, Tiểu Tuệ vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời điển hình là một người vợ tốt, vậy mà thằng nhóc này lại không biết cứ ra ngoài kết giao với đống bạn gái tạp nham kia.
"Tại sao lại đánh con?" Thiệu Chí Dương lại lần nữa mở miệng vô tội hỏi, dáng vẻ giả bộ đáng thương, thấy vậy Mẹ Thiệu lại giơ tay giáng cho anh một cái cốc nữa.
"Con thật là....." Xuýt chút nữa Sư Tử Hà Đông chuẩn bị xuất hiện, may mà tiếng chuông cửa kịp thời vang lên, cứu vớt cái mạng nhỏ của Thiệu Chí Dương.
"Nhất định là Tiểu Tuệ đến rồi." Anh phản ứng vô cùng mãnh liệt vui mừng giống như mình vừa nghe tin trúng sổ số, nhanh chóng lao ra như một cơn gió đón Văn Thanh Tuệ vào nhà, "Tiểu Tuệ." Anh cười đến híp cả mắt, nhưng mà đáp lại anh là gương mặt mệt mỏi của cô.
"Ừm." Văn Thanh Tuệ gật đầu một cái, do mệt mỏi nên cô chỉ đáp lại anh một tiếng.
"Tiểu Tuệ đến rồi sao?" Mẹ Thiệu nghe đến giọng nói quen thuộc, liền vội vàng đẩy con trai ra, chiếm lấy vị trí của con: "Ai da, con bé ngốc Tiểu Tuệ này, gần đây có phải bận chết được ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có không? Nhìn cằm con lại nhọn ra rồi, Mẹ Thiệu thấy vậy đau lòng muốn chết." Thái độ trìu mến của bà, giống như Văn Thanh Tuệ mới là con gái ruột thịt của bà.
Thật may là Thiệu Chí Dương không có chút để ý đến việc mẹ đem yêu thương tất cả giành cho Tiểu Tuệ, còn đối với hắn giống đứa con đi lượm mang về, dù thế nào đi nữa, mẹ quan tâm đến Văn Thanh Tuệ một người là bạn tốt của anh, vì vậy cho nên một chút ghen tỵ cũng không, anh hoàn toàn không có ý kiến gì.
"Mẹ Thiệu." Đối mặt với trưởng bối, Văn Thanh Tuệ nở một nụ cười ngọt ngào.
"Ngoan." Nếu như giọng nói này biến thành "Mẹ" thì bà nhất định sẽ vui mừng đến không thể ngậm miệng được, chỉ tiếc cho bà là con trai bà vừa ngốc, lại một chút bản lĩnh cũng không có, nghĩ đến đây, bà hung hăng trừng mắt về phía con trai.
Làm sao vậy? Đang yên lành bỗng nhiên Thiệu Chí Dương bất ngờ bị mẹ trừng, nhưng lại không hề biết lí do chỉ có thể trưng ra bộ mặt vô tội, nhìn mẹ cùng bạn tốt.
Mẹ Thiệu tức giận trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, sau đó dắt tay Văn Thanh Tuệ, hướng về phía phòng bếp đi tới: "Tiểu Tuệ, Mẹ Thiệu hầm canh sâm gà mà con thích nhất, con thường xuyên phải bận rộn vẽ thiết kế, ba mẹ con lại không có ở nhà, không có ai chăm sóc con, giúp con bồi bổ thân thể, tối hôm nay nhất định phải uống nhiều canh một chút, bồi bổ thân thể, biết không?"
"Làm phiền bác rồi, Mẹ Thiệu". Biết trưởng bối kính yêu vì cô bận rộn, Văn Thanh Tuệ ngượng ngùng nói, trong tận đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
"Con gái ngốc, phiền toái gì chứ? Chỉ cần con uống hết, là Mẹ Thiệu có cảm giác vui mừng rồi." Đã nói con gái với mẹ lúc nào cũng thân thiết, cũng chỉ có Tiểu Tuệ mới nói chuyện thân thiết lại còn cám ơn bà.... Chồng bà cùng con trai bà có bao giờ nói mấy lời đó đâu.
Mẹ Thiệu lại bắt đầu cảm thán, tại sao Văn Thanh Tuệ không phải là con ruột hoặc con dâu của bà đây?
"Con đi theo làm gì? Mau đem đồ cầm vào, sau đó lên gọi ba con xuống ăn cơm, đừng có vùi đầu vào thư phòng viết thư pháp gì gì nữa!" Đem mấy túi lớn nhỏ trên tay Văn Thanh Tuệ hướng con trai mà ném, cũng không thèm quan tâm con mình có bị thương do mấy túi xách mang lại hay không, Mẹ Thiệu hung dữ nói.
Thiệu Chí Dương không thể không nghi ngờ, mình thật sự là được nhặt về nuôi, xoa xoa ngực bị đụng đau, anh giả bộ đáng thương nhìn về phía mẹ mình, cùng cô gái bên cạnh mẹ, nhưng mà cái cô gái kia sớm bị món canh của mẹ hấp dẫn rồi, một chú chú ý cũng không nhìn về phía anh.
Bất đắc dĩ xách túi lớn túi nhỏ, anh đem để vào phòng khách, sau đó nghe theo lời mẹ, đi qua thư phòng, gọi ba xuống ăn cơm, gõ gõ hai cái trên cánh cửa sau đó mở cửa phòng đi vào.
Ba của anh, chỉ cần có mực và bút lông là quên hết mọi thứ, bất kể gió lớn mưa to, mặt không đổi sắc chỉ chăm chú vào viết thư pháp.
Nếu như giống lúc còn nhỏ, anh mà ở ngoài gõ cửa sau đó chờ ông ra mở cửa có lẽ anh phải đứng ngoài đến sáng hôm sau cũng có khi không đợi được, cho nên anh bây giờ đã rút ra kinh nghiệm, muốn gọi ba thì phải vào trong phòng, trừ mẹ có thể gọi ba từ bên ngoài cũng chỉ có....
"Ba, Tiểu Tuệ đến." Thiệu Chí Dương đứng ở cửa phòng, nói nhỏ, nhưng cha Thiệu vốn đang chuyên chú viết chữ giống như có ai đó nói to bên tai, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
"Tiểu Tuệ đến?" Ba Thiệu nhanh chóng bỏ bút lông xuống, nhanh chóng từ thư phòng bước ra.
Bị ba bỏ rơi, anh lại một lần nữa khẳng định, thật ra thì Văn Thanh Tuệ mới chính là con ruột của họ, cho nên ba mẹ anh mới đặc biệt thương yêu cô, chỉ hận không thể đem cô mà ôm vào lòng che chở.
Thôi! Anh lắc lắc đầu. Bởi vì anh toàn nghĩ mấy chuyện gì đâu thôi.
Cùng rời khỏi thư phòng, anh theo ba đến phòng ăn, từ xa nhìn thấy trên bàn ăn trừ những món ăn tỏa ra mùi thơm phưng phức, lại có thêm 1 thứ không nên xuất hiện vào lúc này 1 cuốn album.... Đó là một cuốn thật dầy, bên trong có mấy chục tấm hình tóm tắt về mấy người đàn ông, sách xem mặt hả.
Thiệu Chí Dương chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, bước lấy giật lại cuốn sách mà Văn Thanh Tuệ đang chuẩn bị xem.
"A Dương con làm gì vậy?" Không đợi Văn Thanh Tệ nói, chuyện tốt bị cắt ngang Mẹ Thiệu mặt đằng đằng sát khí chất vấn, tay trái còn làm tư thế, chuẩn bị cho anh một cái cốc đầu.
"Mẹ cho cậu ấy xem cái này làm gì? Không phải tối nay mẹ gọi cậu ấy đến ăn tối sao?" Anh nhìn mẹ đang giơ tay, nhỏ giọng nói.
"Cho nên tiện thể giúp Tiểu Tuệ chọn đối tượng luôn." Mẹ Thiệu đằng đằng sát khí nhìn anh nói.
"Cậu ấy mới 25 tuổi, chưa đến tuổi báo động đỏ, cần gì chọn đối tượng?"
"Mới 25 tuổi, con có biết ở tuổi này đã có biết bao cô gái lấy chồng sinh con rồi không? Mẹ con năm đó chính ở tuổi này mà sinh con ra đời, con biết gì mà nói?" Mẹ Thiệu nhướn mày, trợn mắt nhìn con trai không có tiền đồ.
"Mẹ thật là người tối cổ, bây giờ đã ở thế kỉ 21 rồi, sao có thể so sánh được? Hơn nữa Tiểu Tuệ là Tiểu Tuệ, những người khác làm sao so sánh với cậu ấy được." Thiệu Chí Dương hùng hùng hổ hổ nói.
"Cái gì mà người tối cổ..." Mẹ Thiệu sớm bị cái câu nói người tối cổ làm cho tức giận đến đầu bốc khói, chuẩn bị cúi xuống lấy dép, đập cho tên nhóc này một trận.
Ngay lúc bà chuẩn bị cầm dép lên, Văn Thanh Tuệ nói kịp thời cứu vớt Thiệu Chí Dương: "Mẹ Thiệu, xin lỗi vì làm lãng phí thời gian của mẹ nhưng con không muốn xem mắt."
Thiệu Chí Dương làm dáng vẻ "Biết ngay mà" nhìn mẹ mình.
Nhưng Mẹ Thiệu không có vì vậy mà từ bỏ, bà không buông tha liền hỏi: "Tại sao, con không phải là đã chia tay với một người nào đó rồi sao? Tiểu Tuệ, Mẹ Thiệu nói với con, các con còn trẻ cứ cho rằng chia tay là hết, nhưng sau khi chia tay xong con cần tỉnh táo, phải nhanh chóng tìm ngay một đối tượng khác so với người trước còn tốt hơn, nhưng vậy sẽ khiến cho mình nhanh chóng quên đi người trước đó, có đúng không, ông xã, anh thấy có đúng không?" Quay sang bên cạnh hỏi Ba Thiệu.
"Đúng đó, Tiểu Tuệ, con cũng nhanh chóng tìm một người đàn ông yêu mình, đừng có nhớ về mấy chuyện trước đây nữa." Ba Thiệu nghiêm túc nhìn Văn Thanh Tuệ, giọng nói bình thản nhưng khiến cô sửng sốt.
Chuyện trước đây? Ba Thiệu chỉ là chuyện bạn trai của cô trước đây sao?
Cô xác định, cô sau khi chia tay, cũng không hề có ý định quay lại với những tên đàn ông kia, sau đó, cô nhìn thấy ánh mắt của Ba Thiệu, chuyển ánh mắt về phía Mẹ Thiệu vẫn đang tranh luận với Thiệu Chí Dương
Cô lập tức hiểu ý "Ba Thiệu, người đừng hiểu lầm....."
"Tiểu Tuệ, Ba Thiệu có hiểu lầm hay không, chỉ có mình con biết." Ba Thiệu vỗ tay cô, nói: "Nếu như con tìm cho mình một người đàn ông tốt, sống hạnh phúc cả đời, vậy cũng tốt."
Đối mặt với trưởng bối mà mình yêu mến, trong phút chốc cô có cảm giác mình hô hấp hơi khó khăn.
Trong lòng cô, không khỏi dâng lên một nỗi sợ hãi, bởi vì giấc mộng tối hôm qua, cũng giống như bây giờ, khiến cho cô thật sợ, hơn nữa, Ba Thiệu không hiểu lầm mà đó là sự thật.
"Tiểu Tuệ, mẹ nghĩ con cứ coi thử và chọn đi." Mẹ Thiệu không để ý tới sự ngăn cản của Thiệu Chí Dương đem sách xem mắt tới mặt cô.
Văn Thanh Tuệ nhìn, trong phút chốc thật sự muốn chọn đại một người đàn ông xem mắt, để khiến cho Ba Thiệu tin rằng mình hiểu lầm, nhưng mà khi nhìn mấy tấm hình cô lại nhớ đến giao kèo của mình và Lăng Khấu.
"Không cần đâu Mẹ Thiệu, con đã tìm được rồi." Cô hướng về phía Mẹ Thiệu nói nhưng đồng thời cũng nói cho Ba Thiệu biết.
"Tìm được cái gì?" Hỏi cô không phải là Mẹ Thiệu cũng không phải là Ba Thiệu mà là Thiệu Chí Dương
"Con đã tìm được một người, nguyện ý cùng con lấy kết hôn là điều kiện kết giao, bạn trai con." Cô nói, mắt nhìn về phía Ba Thiệu, nói ra những lời không hề có trong hợp đồng của cô cùng Lăng Khấu: "Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, con sẽ sớm cùng anh ấy kết hôn."
Cô có thể đoán được, trong mắt Ba Thiệu, không phải là vui mừng mà ngược lại là lo lắng.
Cô rất muốn nói cho Ba Thiệu cô không hề đối với Thiệu Chí Dương chung tình nhớ mãi không quên, đây chẳng qua chỉ là tình cảm khi còn trẻ con, chỉ là một mối tình thầm nhớ ngắn ngủ mà thôi, cô đã sớm quên mất rồi....
Chỉ là, cô thật sự quên được sao?
Một giọng nói từ sâu trong đáy lòng phản bác lại cô, khiến cô luống cuống.
"Tiểu Tuệ là ai vậy?" Anh hỏi, mặc dù đã từng nghe qua chuyện cô kết giao với nhiều bạn trai nhưng chưa bao giờ nghe qua chuyện cô lấy việc kết hôn làm điều kiện kết giao, chuyện này quá đột ngột khiến anh ngỡ ngàng.
"Là Lăng Khấu ạ". Cô đồng ý giúp anh ta theo đuổi Dương Phụng, như vậy anh ta cũng có thể là bia đỡ đạn cho cô chứ.
"Là ông chủ của con phải không? Mẹ Thiệu đã gặp qua cậu ấy, quả thực là một người đàn ông không tệ." Đối với chuyện lần trước không hẹn mà gặp, trí nhớ của Mẹ Thiệu vẫn còn nhớ rõ, hơn nữa trong lòng lại đánh giá cao Lăng Khấu: "Haix, nếu như là cậu ấy, Mẹ Thiệu cũng không lo lắng nữa. Ông xã, ánh mắt của Tiểu Tuệ thật tốt, mấy người đàn ông trong hình này không ai vượt qua được Lăng Khấu."
Nghe mẹ đối với người đàn ông khác khen ngợi, trong lòng anh có một cảm giác vô cùng khó nói.
"A Dương, chắc con cũng gặp ông chủ của Tiểu Tuệ rồi chứ, con cảm thấy cậu ta được không?" Mẹ của anh lại hỏi chuyện này ngay trước mặt anh.
Anh nhìn mẹ, lại nhìn về phía cô, mà cô cũng đang ngước mắt nhìn anh, hình như cũng đang chờ đợi đáp án của anh.
"Ách, cái này, con cảm thấy được....." Anh cảm thấy, anh phải cẩn thận trả lời cái vấn đề này.
"Được là được, không được là không được, con ấp úng cái gì?" Mẹ Thiệu đối với thái đội của con trai không nhịn được mà phàn nàn.
"Lăng Khấu....rất tốt" Anh buồn bã trả lời, bởi vì anh thật sự không tìm ra khuyết điểm gì của Lăng Khấu cả.
"Thấy chưa, ngay cả A Dương cũng nói Lăng Khấu rất tốt, Tiểu Tuệ lần này con đã tìm đúng người rồi." Mẹ Thiệu cười cong cả lông mày, vui mừng ôm lấy Văn Thanh Tuệ, giống như đã nghe được tin cô kết hôn rồi.
Văn Thanh Tuệ cũng cười, nhưng trong lòng cô không thể khôn dâng lên, một nỗi thất vọng.
Cô đang chờ mong điều gì chứ? Vẫn còn chờ đợi anh nói với cô điều gì?
Đều do Ba Thiệu, khiến cô trở nên kỳ quái như thế này, ngay cả cô cũng không biết mình đang bị làm sao.
Cô chu môi buồn bã, khi mọi người không chú ý lặng lẽ liếc nhìn Ba Thiệu một cái, nhưng cô không hề phát hiện, có một đôi mắt đen như mực vẫn đang nhìn về phía cô, nhíu mày lại.