"Chị Tuệ, vừa rồi tổng giám đốc Chu của Hữu Hoa gọi điện đến đây , nói muốn cùng chị bàn bạc việc thiết kế chi nhánh mới cho công ty ông ấy". Giày cao góp ba tấc vừa mới tiến vào phòng làm việc, cô bé làm việc phòng hành chính - Đàm Y Nguyên ngay lập tức báo cáo công việc, nhanh chóng cầm máy tính xách tay của mình, đem thời gian làm việc từ 9 giờ sáng báo cáo cho cô.
Cô bé phòng hành chính tổng hợp báo cáo liên hồi, cũng không để cho bước chân của Văn Thanh Tuệ dừng lại, mà vẫn tiếp tục đi về phía phòng làm việc của mình, Đàm Y Nguyên vẫn bước chân theo vào phòng, sau khi Đàm Y Nguyên báo cáo xong, cô đem túi xách để lên bàn, dùng dép lê thay cho đôi giày cao gót.
"Này em Đàm, thời điểm ngày hôm qua chị rời phòng làm việc, có phải đã đưa danh sách cho em?" Đôi mắt to tròn nheo nheo lại, có cảm giác cực kỳ nguy hiểm: "Em có nhớ rõ không? Chính là tớ giấy mỏng, trên đó có ghi tên đó."
Thấy biểu hiện của cô như vậy, tất cả lông tơ trên người Đàm Y Nguyên đều dựng lên.
"Phải....đúng, tờ giấy kia để trên mặt bàn của em". Cô thiếu chút nữa thì lấy cái khung lồng tờ giấy đó lên, cô nén lại nước mắt, mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy chị có nói với em, danh sách trên tờ giấy kia là làm vào việc gì không?" hai ngón tay trắng như ngọc ấn lên gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bắt đầu vân vê.
"Không có ... ........." Giọng nói ngọng nghịu đáp trả, trong đầu Đàm Y Nguyên hiện lên hai chữ thật to trong đầu "Xong rồi". Chị Tuệ.... ...." Cô nhỏ nhẹ cầu xin tha thứ.
"Em nói xem, em vào làm việc tại phòng này đã bao lâu?" Văn Thanh Tệ nhẹ nhàng hỏi, ngón tay nhỏ bé trắng nõn không bỏ qua mà khẽ xoa bóp, vân vê đôi gò má của cô bé, giống như đang nhào nặn cục bột.
"Nửa, nửa năm...." Y Nguyên không dám phản kháng chỉ rưng rưng ước mắt trả lời
"Nửa năm, nếu theo như những người bình thường mà nói, cũng đã bắt đầu phụ giúp chị một tay thiết kế, xin hỏi em Đàm, tại sao em vẫn đang giữ chức vị này, chẳng lẽ em đối với việc làm này không mệt?" Văn Thanh Tuệ thật không tin là có cô nhóc không có lòng cầu tiến như vậy.
"Chị... Chị Tuệ...."
"Ừ, em còn có lời gì muốn nói à?" Mắt híp ngày càng nhỏ hơn, không nói ra những lời uy hiếp nhưng lại có lực sát thương vô cùng lớn dọa những người yếu tim bị một phen hết hồn.
"Chị Tuệ, em.... Em sẽ cố gắng, em lập tức cố gắng." Đàm Y Nguyên vỗ ngực đảm bảo, đảm bảo tháng này mình sẽ thăng một cấp. Để toàn bộ công việc của mình cho sinh viên mới ra trường làm, bởi vì nếu cô không làm như vậy, Văn Thanh Tuệ nhất định sẽ chỉnh cô vô cùng thảm hại "Em lần sau không dám."
"Thật." Không nheo lại đôi mắt nữa, khôi phục đôi mắt trở về vị trí vốn có của mình.
"Thật, thật, thật!" Liên tục ba "Thật." Cộng thêm việc gật đầu gần như sắp gãy đôi mà chứng minh.
"Vậy cũng được, ngay bây giờ đi từ chối mấy người trong danh sách kia cho chị, nói với bọn họ là những thiết kế kia đã hoàn mỹ, không thể sửa được nữa, nếu như bọn họ muốn đổi, như vậy hợp tác thất bại! Chỉ là, trong hợp đồng đã ghi đầy đủ yêu cầu thiết kế và tiền bồi thường rồi, hiểu chưa?" Cô không bao giờ làm không công, lại càng ghét những người kia tới quấy rầy công việc của cô
"Dạ." Tránh được một kiếp, Đàm Y Nguyên nói, nắm chặt laptop trong tay, Văn Thanh Tuệ nhanh chóng rút cánh tay đang nhào nặn má cô ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Văn Thanh Tuệ tức giận trợn mắt nhìn bóng lưng đang chạy thật nhanh của cô bé, thở dài ngồi xuống, ngồi vào vị trí của mình.
"Em làm gì mà nghiêm khắc đối với cô bé như vậy? Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, em sẽ biến thanh danh của phòng chúng ta thành...."Xà hạt mỹ nhân* ( người phụ nữ lòng độc địa,rắn rết). Giọng nói dễ nghe của người đàn ông, cùng một tiếng cười khẽ, từ ngoài cửa truyền đến.
"Mẹ nó, nếu như không phải là bởi vì không có chuyện gì, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, không chịu quản lý công việc, tất cả mọi việc đều giao cho tôi xử lý, giả làm ông chủ, tôi đây có cần phải như vậy không?" Còn xà hạt mỹ nhân, mẹ nó.
Văn Thanh Tuệ lườm nguýt ông chủ đang cười đến vô hại kia: "Cũng không biết được, là ai khi tôi vừa mới vào làm việc đã giao cho tôi một đống công việc, phải 2, 3 người mới làm xong khiến tôi suýt chút nữa phải vào bệnh viện?" Thật là, nghĩ lại chuyện cũ mà bực mình.
"Khi đó công ty vừa mới thành lập chứ sao." Câu đầu tiên đã chối bỏ tất cả: "Hơn nữa, không phải em cũng thấy bản thân rất có cảm giác thành công hay sao?" Cho nên cô phải cảm ơn anh mới đúng chứ.
"Đi chết đi." Cô xả ra một câu, lời nói dễ nghe một chút ai mà không biết nói chứ, nhưng phát ra từ trong miệng cái tên suốt ngày nói những lời khẩu xà tâm phật này, nên đặc biệt cẩn thận, cẩn thận đến khi bị bán đi mà vẫn ngu ngốc thay anh ta đếm tiền.
"Cô gái tốt không nên nói những lời thô tục." Vừa nghe giống như mang ý tứ nhắc nhở, dù sao cô vốn không phải là trách nhiệm của anh, anh không cần phải quản nhiều như vậy: "Nhóc Phượng đâu, buổi sáng hôm nay không đi làm cùng em à, sao còn chưa thấy cô ấy?"
Đây mới là lý do anh ta sáng sớm đến phòng làm việc của cô đi? Văn Thanh Tuệ dùng ánh mắt sắc bén giết chết anh ta.
"Cuối năm cuối năm có thêm tiền thưởng." Anh rộng rãi nói một câu.
Mẹ, tiền cũng là do cô cực khổ mới kiếm được? Bây giờ thì nó cũng trở lại trong túi cô mà thôi "Cô ấy hôm nay đi tàu điệm ngầm." Cô không dám nói, thật ra cô cùng Thiệu Chí Dương cãi nhau, nên để Dương Phụng đi tàu điện ngầm một mình.
"Thật sao?" Giọng nói vô cùng nghi ngờ.
Mở bản thiết kế ngày hôm qua cô cùng khách hàng thương lượng ra, cô chột dạ tránh ánh mắt nhìn của người đàn ông trước cửa: "Anh còn đứng ở chỗ tôi làm gì?" Đáp án cũng đã nói xong, sao anh ta còn có thái độ khác thường đứng trong phòng làm việc của cô.
Ừ, cô ngửi thấy mùi vị của âm mưu.
Lăng Khấu đóng cửa lại, đi tới trước ghế làm việc trong phòng cô sau đó ngồi xuống: "Tiểu Tuệ chúng ta làm một cuộc giao dịch đi."
Phản ứng của cô là lui lại về sau vài bước, giống như phản ứng của Đàm Y Nguyên lúc nãy, mỗi sợi lông tơ trên người cô đều dựng lên.
Ông trời, sao anh ta lại bày ra vẻ mặt ôn hòa này, có ai nói cho cô biết sắp xảy ra chuyện tày trời gì không?
"Tiểu Tuệ giúp tôi một việc." Gương mặt tuấn tú nở nụ cười ôn hòa lịch sự.
Nếu như những nhân viên khác nhìn thấy nụ cười này, nhất định sẽ ôm ngực mà hô to: "Hoàng tử...." Nhưng với cô, Văn Thanh Tuệ đã từng bị anh ta chiếm dụng hết những bản thiết kế, bị bắt làm việc như trâu như ngựa tại phòng này, thì nụ cười này chỉ làm cô thấy rùng rợn.
"Giúp việc gì?" Cô cẩn thận hỏi lại.
"Làm bạn gái anh đi, Tiểu Tuệ." Giọng nói dễ nghe, nói ra khiến cô phát ngất.
"Tại sao?"
Ngoài cửa vang đến một tiếng cười vô cùng quen thuộc, Lăng Khấu nghe giọng nói kia, đôi mắt phát sáng giống như có thể xuyên thấu qua bức tường, nhìn về phía bên ngoài bóng dáng nhỏ bé xinh xắn của người phụ nữ mình yêu.
"Bởi vì, anh đã chờ quá lâu, không đợi nổi nữa."
Nói không đầu không đuôi, nhưng cô vừa nghe liền hiểu, thì ra là do cô nhóc Dương Phụng chậm hiểu khiến người khác giận sôi máu.
"Cho nên anh đem tôi thành bia đỡ đạn, thực hiện kế hoạch "Nuốt trọn cô ấy?" Để cho cô biến thành hồ ly tinh quyến rũ ông chủ, sau đó ở trong bóng tối ăn tươi nuốt sống cô bé đáng yêu, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích: "Tôi giúp anh, sẽ có lợi ích gì?"
"Dù sao, bây giờ em cũng không có bạn trai, những người bạn trai của em hầu như đều bắt cá hai tay sau lưng em, những loại bạn trai như vậy không cần dùng đến. Nếu như em giúp anh, điều kiện tùy ý em, hơn nữa em lại còn có được một người bạn trai người người mơ ước." Anh ta vô cùng tin tưởng đối với giá trị của bản thân mình.
Lời nói của anh ta rất có sức thuyết phục, nhất là cái câu "Điều kiện tùy ý em" thật dễ nghe khiến cô cũng không nhịn được mà cười trộm "Cuối năm trả cho tôi nửa năm tiền lương cộng thêm hai tháng, tôi sẽ giúp anh." Nếu là chuyện lớn cả đời cô dĩ nhiên phải lấy thêm chút đỉnh làm sao có thể nương tay.
"Ba tháng tiền lương, cộng thêm một tháng nghỉ, trong lúc nghỉ cũng có lương, thế nào?" Anh cò kè mặc cả
Mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cô cũng vẫn tiếp nhận, cô bất đắc dĩ gật đầu "Đồng ý".