"Em đâu có."
Tuy ngoài miệng nói không có nhưng tâm trạng của Lâm Nhuận An ra sao đều viết hết lên mặt.
Bây giờ bụng cậu đã to lên nhiều, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ thiếu niên tràn đầy hơi thở thanh xuân hồi còn học đại học. Hơn nữa bây giờ Lâm Nhuận An làm gì cũng chậm chạp hơn so với lúc trước, đôi khi còn tự trách bản thân mình rồi cũng tự thấy tội nghiệp cho chính mình.
Quan trọng hơn nữa, Cố Tranh là một alpha ưu tú, có địa vị cao, quân hàm lớn khi tuổi còn quá trẻ, hẳn là sẽ thích những người có sự tương đồng với mình.
Mặc dù địa vị của omega ngày nay đã cải thiện đáng kể nhưng vẫn có những người còn mang sự khinh miệt, có thành kiến với omega nam. Nhắc đến omega họ chỉ có ấn tượng là yếu đuối mỏng manh, phiền phức không chịu được.
Người ta thường nói, hôn nhân có khởi đầu càng đẹp thì càng dễ kết thúc trong sự đau thương.
Không ngờ, thời gian còn chưa được hai năm mà đã có chuyện.
Cố Tranh thấy Lâm Nhuận An ngẩn người suy nghĩ nên không khỏi nhíu mày nói, "Em đừng suy nghĩ lung tung, muộn thế này rồi, cậu ta chỉ muốn về nhà thăm ba mẹ một chút rồi lấy ít đồ mà thôi."
Lâm Nhuận An cũng không biết cơn giận từ đâu ập tới, lập tức tuôn trào ra.
"Em có nói gì đâu, nếu anh không làm thì sao phải giải thích."
Khuôn mặt dịu dàng dưới ánh đèn vàng nhạt ban đầu của Cố Tranh lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Anh! Anh vừa đi chung với cậu ta, không chừng là do anh chột dạ nên mới mua nhiều đồ để về lấy lòng em."
Lâm Nhuận An càng nói càng mất khống chế, khiến Cố Tranh không thể nhịn được nữa.
Hắn biết omega trong thời gian mang thai cảm xúc sẽ bất ổn hơn bình thường nên suốt những ngày qua alpha đều rất nhường nhịn cậu. Nhưng việc omega đang cố ý xuyên tạc tâm ý của hắn như thế đương nhiên là một chuyện làm hắn thực sự thất vọng.
"Lâm Nhuận An, em chú ý ngôn từ của mình chút đi."
Cố Tranh thốt ra câu nói đó cũng là lúc hắn thấy cực kì tức giận.
Bình thường lúc nói chuyện với Lâm Nhuận An, lúc nào hắn cũng tha thiết trìu mến. Một người mang vẻ ngoài lạnh lẽo, dữ tợn như hắn mà ở trước mặt bạn đời cũng không cách nào ngụy trang được.
Lâm Nhuận An cảm thấy một cơn đau âm ỉ truyền từ bụng nhưng do quá tức giận nên không thèm để ý đến.
Omega lại nghĩ đến thái độ và giọng điệu của Cố Tranh đối với mình vừa rồi, trái tim rét căm như bỏ ngoài trời tuyết. Cậu chớp mắt vài cái, nước mắt thay nhau lạch cạch đổ xuống như trân châu.
"Hẳn là anh đã ghét bỏ em từ lâu rồi..."
Omega bất lực đứng lên, dùng tay che lại cái bụng phồng to, mím môi tiếp tục nói, "Bộ dạng này của em quả thật quá xấu xí, đã vậy lòng dạ còn hẹp hòi."
Cố Tranh vẫn chưa hết giận, nhưng không muốn tiếp tục tranh chấp với Lâm Nhuận An nữa. Dù có tức giận đến cỡ nào hắn cũng phải giữ lại một tia lí trí, mặc dù không giải quyết được cơn giận nhưng hắn không thể ăn nói khó nghe với Lâm Nhuận An, huống chi bây giờ cậu còn đang mang thai.
"Tự em bình tĩnh rồi suy nghĩ lại đi."
Alpha cố gắng hòa hoãn lại bầu không khí, nhẹ nhàng nói.
Nhưng Lâm Nhuận An hoàn toàn không thấm được chuyện này, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà, muốn gặp ba mẹ.
Vì thế omega liền ôm bụng đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa Lâm Nhuận An mới sực nhớ, đã lâu rồi cậu chưa ra ngoài, bây giờ trời đã lập đông, lỡ như không cẩn thận bị nhiễm lạnh, bị cảm sẽ rất khó khỏi. Cả mẹ của Cố Tranh lẫn mẹ ruột của cậu đều đã dặn đi dặn lại là không được để bị cảm, nếu không sẽ rất phiền hà.
Không biết đã mấy giờ rồi, omega đi dọc trong khuôn viên tiểu khu, trăng tròn đang sáng rực trong màn đêm yên tĩnh. Ánh trăng uốn lượn từng chút như mảnh lụa e dè quấn quít vào cành cây cao.
Nhưng rồi một áng mây đen đột nhiên xuất hiện che mất nguồn sáng duy nhất này, mặt trăng bị che phủ trong im lặng, chỉ chừa lại tiếng lá rụng bị gió thổi lao xao.
Gió mùa đông rất lạnh, nhờ vậy Lâm Nhuận An như được thổi cho tỉnh táo hẳn ra.
Rốt cuộc cậu mới nhận ra chính mình đã gây rối một cách vô lí như thế nào.
Trước đây Lâm Nhuận An chắc chắn sẽ không như vậy, hẳn là ở cạnh Cố Tranh quá lâu, omega vô tình ỷ lại bản thân được người nọ nâng trong tay nuông chiều mà muốn làm gì thì làm. Bây giờ không thấy alpha đuổi theo, trong lòng thấy buồn bã vô cùng.
Chuyện chẳng lớn bao nhiêu mà cậu lại ghen tuông bất chấp.
Lâm Nhuận An nhớ lại buổi tiệc mà họ từng tham gia sau khi vừa mới kết hôn xong, hình bóng những vị phu nhân đoan trang hào phóng kia càng làm cậu thấy hổ thẹn. Cố Tranh vì quá thương yêu cậu nên mới không để cậu vất vả đi làm, cũng chưa bao giờ nặng lời làm tổn thương Lâm Nhuận An khi cậu chỉ biết ở quanh quẩn ở nhà.
Nhưng mà nếu phải quay về nhận sai với alpha thì cũng hơi mất mặt...
Lúc bước ra cửa Lâm Nhuận An chỉ muốn từ bỏ hết tất cả, thậm chí chẳng khoác thêm lớp áo nào, chỉ mặc mỗi cái áo len với quần ở nhà. Chân omega xỏ dép của Cố Tranh, vì mang thai nên cơ thể bị sưng vù, không mang dép của chính mình được nữa. Mỗi khi Cố Tranh đi công tác, omega ở nhà thỉnh thoảng sẽ thấy mệt trong người nhưng lại tự mình im lặng vượt qua.
Lâm Nhuận An nghĩ, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi là sẽ được gặp bảo bối của cậu rồi.
Đây là đứa bé mà người nọ đã mong chờ từ lâu.
Lúc hai người chưa kết hôn, alpha đôi khi sẽ nửa đùa nửa thật nói sinh con cho anh đi.
Lúc đó cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, ngây thơ như một đứa trẻ, chỉ biết tha thiết nhìn lấy alpha, tuy không nói một lời nhưng không che giấu được sự khao khát.
Thật là không thể hiểu được, rõ ràng lúc trước mọi chuyện đều suôn sẻ...
Lâm Nhuận An nghĩ mình đã đủ tốt rồi, tự cho rằng bản thân đã rất thận trọng, cuối cùng vẫn nhỏ nhen như vậy.
Alpha như Cố Tranh, trước nay đều không chỉ thuộc về riêng mình cậu.
Lâm Nhuận An tự ti muốn chết.
Mãi miết chìm trong suy nghĩ, một trận gió lạnh thổi qua rốt cuộc cũng thổi tan hết thảy nóng nảy trong người omega.
Thật ra lúc bước ra cửa cậu chỉ nghĩ đến ba mẹ, bây giờ đến cổng tiểu khu cũng chẳng dám bước ra. Dù an ninh trong tiểu khu cũng khá tốt, nhưng cậu bụng mang dạ chửa, muộn thể này mà omega còn đi một mình thì không ổn lắm.
Nếu Cố Tranh vẫn chưa phát hiện cậu bỏ đi thì cậu cũng có thể tự mò về trong im lặng.
Vốn đang rầu rĩ không vui, nặng nề trong lòng, bảo bảo trong bụng Lâm Nhuận An dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của cậu. Hai chân bé xíu đạp vài cái vào bụng làm Lâm Nhuận An đau điếng, thế nên cậu đành tìm một cái ghế ngồi nghỉ.
Âm thanh của lá cây vẫn rì rào như cũ, omega ngước nhìn mấy ngôi sao lác đác trên nền trời đen thăm thẳm, đôi tay thẫn thờ ôm lấy bụng.
"An An?"
Cố Tranh chạy đến nơi đầu đã đầy mồ hôi.
Lúc thấy hắn chạy về hướng mình, Lâm Nhuận An đột nhiên xúc động, liền đứng dậy đón alpha đang lao tới.
"Em không sao chứ?"
Cố Tranh vọt đến trước mặt Lâm Nhuận An, căng thẳng xem xét quanh người đối phương, gấp đến thở không kịp.
Có trời mới biết lúc hắn ra khỏi phòng mà không thấy Lâm Nhuận An đâu đã nóng ruột đến mức nào. Hắn vốn định đi qua phòng tắm tìm omega của hắn, sau khi không thấy bóng dáng cậu đâu liền cảm giác như trời sập xuống.
Từ trước đến nay dù cho có bị đám tội phạm dồn về phía bìa rừng, không ăn không uống hai ngày hắn cũng không thấy tuyệt vọng như vậy.
Hắn tìm xung quanh tiểu khu rất lâu, chỉ biết tự trách bản thân mình.
Hắn tự trách mình tại sao không chịu nhường nhịn Lâm Nhuận An thêm chút nữa. Bây giờ omega đã mang thai nhiều tháng rồi, ban ngày bị đứa nhỏ tra tấn khổ sở đến đâu cũng im lặng chịu đựng, tối đến cũng không có cách nào ngủ yên vì thường xuyên bị chuột rút chân.
Lâm Nhuận An lắc đầu một cách không tự nhiên, nhưng đến khi đôi tay nóng bỏng của Cố Tranh chạm vào cánh tay mình thì không chịu được nữa.
Omega vẫn lắc đầu, nước mắt như hạt châu rơi mãi không ngừng.
Cố Tranh nhìn mà lòng như dao cứa, chỉ biết tự trách mình, bây giờ hắn còn chẳng dám nói chuyện quá lớn tiếng với cậu.
"Muộn như vậy rồi sao em còn chạy ra ngoài vậy?"
Omega nhỏ không nói gì, giương mắt nhìn thoáng qua người nọ. Lông mi cậu ướt nhem, ánh mắt vừa ấm ức vừa oán trách. Liếc thấy một giọt nước mắt lại sắp rơi xuống, Cố Tranh vội vàng ôm omega vào lòng, phát hiện cậu mặc đồ rất mỏng, sờ vào da thấy lạnh buốt.
"Đều tại anh, lỗi do anh hết, sau này em đừng như thế nữa được không?"
Alpha vừa nói vừa cởi áo khoác của mình ra khoác cho Lâm Nhuận An.
"An An, sau này có ấm ức gì em cứ trực tiếp mắng anh, đánh anh đi, đừng chạy lung tung nữa được không?"
Lâm Nhuận An không trả lời, Cố Tranh càng sốt ruột.
"Em và con là người anh thương yêu nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra, dù có tan xương nát thịt anh cũng không thể tha thứ cho chính mình."
Thật ra Lâm Nhuận An đã không trách Cố Tranh nữa, nhưng không biết đáp lại hắn như thế nào mới phải. Nghe hắn nói câu tan xương nát thịt, Lâm Nhuận An vẫn có chút kiêng kị nên vội vàng lấy tay bịt miệng hắn lại.
Cố Tranh thuận thế nắm lấy tay omega, dùng bàn tay to lớn sưởi ấm cho cậu, cuối cùng tảng đá trong lòng hắn cũng biến mất.
"Chúng ta về nhà được không?"
Âm thanh của alpha mềm mỏng, cẩn thận như không muốn đánh vỡ một giấc mộng mong manh, thậm chí hắn còn muốn lấy những đám mây êm ái nhất bao bọc omega lại.
"Ừm."
Cố Tranh lau sạch hết những vết tích của nước mắt để lại, thoáng thấy cậu đang mang dép lê liền bế ngang omega lên.
Về đến nhà rồi Lâm Nhuận An mới cảm nhận được gương mặt bị gió thổi đến sắp đông cứng của mình.
"Uống chút nước ấm đi."
Cố Tranh đưa đến trước mặt Lâm Nhuận An một ly nước còn đang tỏa hơi ấm.
Cậu nhẹ nhàng nhận lấy ly nước, uống hai hớp nhỏ xong liền thấy hơi lạnh trong thân thể biến mất theo dòng nước chảy.
Cố Tranh nhìn động tác của omega, cuối cùng cũng thấy yên tâm.
Hai tay hắn ôm lấy bụng omega, nói: "Anh xin lỗi... Anh thật sự không có lui tới với bất kì ai cả, chỉ có mình em..."
Lâm Nhuận An nghĩ, với xuất thân và địa vị hiện tại của Cố Tranh chắc hiếm khi nói xin lỗi với ai đó. Lời nói mang theo sự cầu khẩn như vậy rốt cuộc cũng chạm tới tim của Lâm Nhuận An.
"Em cũng sai mà, em đã không kiềm chế được cảm xúc của mình."
"An An, sau này tụi mình đừng như vậy nữa được không?"
Những giây phút chưa tìm thấy Lâm Nhuận An, lòng Cố Tranh như bị ai đó khoét rỗng tuếch, sự tuyệt vọng như một cơn sóng thần từng chút nuốt chửng lấy bình nguyên ấm áp mà Lâm Nhuận An cho hắn.
Lâm Nhuận An rất áy náy, rõ ràng là do cậu cố ý gây sự, vậy mà người đàn ông này vẫn luôn thuận theo cậu...
"Vâng."
Thấy trong giọng nói của omega lẫn theo tiếng mếu máo, Cố Tranh hoảng hốt vô cùng. Tính tình hắn vẫn luôn ương ngạnh hung bạo, cho đến khi quen biết Lâm Nhuận An, đặt cậu ở đầu quả tim mình, hắn tưởng tượng đến omega của hắn bụng mang dạ chửa mà còn phải ấm ức đến chảy nước mắt vì hắn. Hắn thật muốn tát mình một cái thật đau.
Lông mi Lâm Nhuận An run rẩy, nước mắt đọng ở khóe mi, con ngươi luôn dõi theo alpha đang khom lưng cúi đầu vì mình.
"Cố tiên sinh, sao anh lại tốt với em đến vậy."
Cố Tranh thấy hơi buồn cười, cầm lấy bàn tay mềm mại của omega, "Anh đương nhiên phải tốt với vợ của anh rồi, và cả con của anh nữa."
Lâm Nhuận An đặc biệt thích gọi Cố Tranh là "Cố tiên sinh", rất ít khi gọi hắn là "Cố thiếu tướng" hoặc là "ông xã". Có lẽ là do ở lần gặp mặt đầu tiên, đối phương mang một dáng vẻ quân tử chính trực, tính cách thành thục cẩn trọng, mỗi một cử chỉ của alpha như xâm chiếm hết thảy đầu óc omega. Thỉnh thoảng hắn lại không giống như một quân nhân lắm, giống một tiên sinh nho nhã lễ độ hơn, mặc dù hiện tại Lâm Nhuận An đã biết hắn căn bản không phải người như vậy nhưng vẫn luôn thích làm nũng với hắn rồi gọi ba tiếng "Cố tiên sinh".
Ánh trăng ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng thoát khỏi rặng mây đen mà lờ mờ xuất hiện, để lộ ra ánh sáng ấm áp bao trùm lấy không gian.
Xung quanh mặt trăng tròn vành vạnh có thêm một lớp sương mỏng bao phủ, nó dần dần bị cơn gió thổi tan đi, nhường chỗ cho bầu trời đêm tĩnh lặng hòa hợp. Đám mây nhỏ bị đẩy lùi nằm ngay dưới trăng tròn cũng bị nhuộm thành sắc vàng ươm tỏa sáng.
- ---
Xin cmt động viên hối thúc các kiểu với các bác oiiiiii huhu