"Đều tập trung tinh thần cao độ hết mức cho tôi!"
Gió đầu mùa đông khẽ vờn mấy bận quanh sân luyện tập, cuốn theo từng đám lá ngô đồng đang nằm rải rác trên đất.
Tuy thời tiết không đến nỗi rét đậm nhưng gió cứ từng đợt quét qua bên ngoài cơ thể như thế cũng không khỏi làm người ta phải lạnh run, hai bên bụi cỏ ven đường đều bị tuyết phủ mất dạng. Thậm chí khi huấn luyện viên nói chuyện, ai nấy đều nhả ra một làn khói trắng xóa.
"Hôm nay còn phải luyện rất nhiều! Vào buổi sáng càng phải tỉnh táo lên!"
Người tham gia quân ngũ khi nói chuyện đều mang vài phần dữ tợn.
Binh lính phía dưới cũng không dám chậm trễ thêm chút nào, ai nấy đều tự giác xốc lại tinh thần tiến hành luyện tập như thường lệ.
Cố Tranh vừa đỗ chiếc xe việt dã ngay ngắn thì đã có một cán bộ đến chủ động nhận lấy túi văn kiện trên tay hắn. Trên đường đến văn phòng, người này tiến hành thuật lại một số thông tin được tình báo vào đêm hôm qua lúc Cố Tranh vắng mặt, và một số thông báo khác từ cấp trên gửi xuống.
Đại khái là vùng biên giới với nước láng giềng thường xuyên xuất hiện một vài người nhập cư trái phép, và cả tệ nạn buôn ma túy.
Tuyến đường thủy kia vận chuyển khá thuận lợi nên kích thích đông đảo trùm buôn thuốc phiện bài binh bố trận tại đây.
Lúc Cố Tranh vừa mới tốt nghiệp từ trường quân đội đã được đến nơi đó làm việc. Biên giới cách thủ đô quá xa, trung ương khó bề quản lý chặt chẽ, kết hợp với nhiều yếu tố địa lý khác mới biến thành một khu vực có độ nguy hiểm cao.
Nhưng lần trước Cố Tranh giao chiến với bọn tội phạm kia khiến bả vai bị bắn trúng, chắc chắn không thể tham gia đợt càn quét lần này. Vì vậy tổng bộ 701 đành phải cử người khác đi thay.
Tiệc chia tay diễn ra linh đình, Cố Tranh một bên cầm ly rượu một bên nói chuyện xã giao khiến các vị tướng thích thú cười to. Mọi người đều tấm tắc khen ngợi, nói Cố thiếu tướng sau khi có bạn đời dường như thông thạo nhân tình thế thái hơn trước.
Cố Tranh vừa phải đối đáp chu toàn hết một lượt vừa phải khống chế lượng rượu uống vào, sợ về nhà nồng mùi quá sẽ Lâm Nhuận An không thoải mái.
Mang Bách Thắng được lệnh là một trong số những quân y đi theo quân đội ra tiền tuyến.
Sau khi buổi tiệc chia tay kết thúc, Mang Bách Thắng xin rời tổng bộ về nhà một chuyến. Lúc này Mạch Côn đã uống say bét nhè với những cộng sự thân thiết.
Cố Tranh hết cách với y, tổng bộ 701 nằm ở ngoại thành, lái xe phải hơn một tiếng mới vào đến nội thành, mà nhà của Mang Bách Thắng còn xa hơn thế. Hắn thấy cậu không có xe đi lại, vì phép lịch sự nên mới hỏi beta có cần giúp gì không.
Tâm tư của Mang Bách Thắng đối với Cố Tranh đã ngày càng rõ ràng. Bẵng một thời gian, ở nhà ăn tình cờ gặp được Cố Tranh cũng giả vờ như không quen biết, bâng quơ cùng đồng nghiệp chào hỏi sơ qua một chút, mà người nọ đứng ở địa vị cao, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một cái rồi đi ngay.
Dần dà, Mang Bách Tháng cảm thấy tình cảm này ngày càng phai nhạt đi.
Chỉ là alpha trời sinh có sức ảnh hưởng, dù là xuất phát từ phép lịch sự mới hỏi cậu có muốn đi nhờ xe không cũng làm cậu cầm lòng không đặng mà thấy gợn sóng trong lòng.
Thế nên trên đường đi, Mang Bách Thắng cũng không dám chủ động nói chuyện. Rõ ràng cậu là một beta bình thường, mà ở trước mặt Cố Tranh lại tự hoài nghi không biết bản thân có phải có thuộc tính omega ẩn sâu bên trong hay không. Bao nhiêu nhút nhát, thanh cao, thờ ơ như bị vứt đi hết không còn một chút gì.
"Cậu ở chung với bố mẹ à?"
Cảm thấy dọc đường đi có hơi yên ắng, không nói gì với quân y của tổng bộ thì cũng hơi kì lạ, vì vậy Cố Tranh bèn chủ động nói chuyện.
Mang Bách Thắng có chút thấp thỏm, không được tự nhiên đáp lại, "Vâng."
Sau đó Cố Tranh chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong xe lại rơi vào một khoảng tĩnh lặng.
Sau khi vào trong thành phố, Mang Bách Thắng thấy sắp đến nhà, cảm thấy cuộc đối thoại giữa cậu và Cố Tranh dừng tại đấy thì có hơi nuối tiếc nên đành phải tiếp tục tìm chuyện để nói.
"Cố thiếu tướng..."
Vừa mở miệng thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Cố Tranh liếc sang màn hình điện thoại rồi nhìn sang Mang Bách Thắng đang ngồi trên ghế phụ, hơi mỉm cười ý bảo hắn phải nghe điện thoại.
Nút nghe vừa được ấn đã truyền đến một giọng nói mềm mại nũng nịu của omega.
"Cố tiên sinh, chừng nào anh mới về nhà vậy?"
"Sắp đến rồi, chờ anh chút."
"Vâng..." Omega ở bên kia điện thoại dường như có hơi mệt mỏi, giọng nói nhỏ xíu mỏng manh, "Em muốn ăn bánh kem dâu tây quá nhưng sợ béo, nên anh mua cho em một ly sữa chua dâu được không?"
Lời nói của Lâm Nhuận An hoàn toàn không có tí logic nào, Cố Tranh nghe xong chỉ thấy buồn cười.
Khuôn mặt lạnh như băng của alpha không kìm lại được nữa mà xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
"Anh biết rồi, thật ra vợ đại nhân muốn ăn mấy món có vị dâu đúng không, anh đi mua thêm dâu tây cho em nhé?"
"Được nha được nha!"
Vừa nghe alpha nói xong Lâm Nhuận An liền trở nên hăng hái, cơn buồn ngủ như tiêu biến, giọng nói cũng mang theo niềm vui, "Em chờ anh về, anh lái xe cẩn thận nha~"
"Ừ."
Nụ cười của Cố Tranh theo tiếng điện thoại dần dần biến mất, nhưng dư vị vẫn còn nên trong lòng càng thấy ấm áp.
Mang Bách Thắng thấy, cuối cùng mang theo vài phần chán nản.
"Nghe nói, Cố thiếu tướng phu nhân là một omega rất xinh đẹp."
"Ừ."
"Hơn nữa, thiếu tướng phu nhân gọi ngài là... Cố tiên sinh?"
"Ừ, em ấy thích kêu thì cứ để cho em ấy kêu."
Thấy Cố Tranh không hề tiếc lời chiều chuộng Lâm Nhuận An, Mang Bách Thắng càng thấy xấu hổ.
"Cảm giác là một omega rất đáng yêu."
Cố Tranh không tiếp lời, vừa lúc ngay ngã tư đường, hắn chuyên chú quan sát phía trước nhưng cũng không kiềm được ý cười trong mắt.
"Thực sự rất đáng yêu."
"Cố thiếu tướng đối xử tốt với bạn đời thật." Câu nói này là sự cảm khái xuất phát từ nội tâm của Mang Bách Thắng.
"Ừ, em ấy nhỏ tuổi, chưa từng trải qua chuyện gì đã kết hôn với tôi rồi, đương nhiên phải đối xử tốt với em ấy."
Vừa nhắc đến Lâm Nhuận An, Cố Tranh như bị dò trúng tần số, bộ dạng nghiêm túc ở quân bộ của hắn phút chốc không thấy đâu nữa.
Mang Bách Thắng cảm thấy bản thân có hơi sai trái. Dù gì lúc trước học y ở đại học, tuy là beta nhưng cũng được nhiều alpha theo đuổi, bây giờ lại không biết liêm sỉ như vậy, khác xa những gì đã tưởng tượng.
Qua khỏi vòng xoay phía trước là đến nhà Mang Bách Thắng.
Trước khi tạm biệt, Cố Tranh thuận miệng hỏi gần đây có tiệm bánh kem nào ngon không, Mang Bách Thắng chỉ cho hắn đường đi liền nhận được câu cảm ơn lịch sự của hắn.
Mang Bách Thắng đứng trước cửa tiểu khu, nhìn chiếc xe việt dã phóng đi mất dạng.
Lá cây ngô đồng hai bên đường bị gió cuốn bay lên cao, chao đảo vài vòng rồi cũng rơi xuống đất.
Sáng mai khi thức dậy, vẫn là một ngày mới như bình thường, sương sớm vẫn đọng trên lá cây mà nó thích, trăm hoa đua nở, lá rụng thay áo mới, thế giới này so với ngày hôm trước vẫn không có gì đổi thay...
Đoạn tình cảm không thấy ánh sáng này của cậu cuối cùng cũng bị bóp chết từ trong nôi.
Tốt nhất là vĩnh viễn không được phơi bày.
....
Cố Tranh về đến nhà đã là nửa tiếng sau.
Sữa dâu và dâu tươi tùy tiện tìm ở cửa hàng tiện lợi cũng có thể mua được, nhưng tiệm làm bánh kem dâu lại không dễ tìm. Cố Tranh biết bánh kem trong cửa hàng tiện lợi toàn là đồ cũ ướp lạnh nhiều ngày, không tốt đối cho Lâm Nhuận An với bé con. Nhưng vào giờ này rất nhiều tiệm bánh đã đóng cửa, hắn lại sợ Lâm Nhuận An chờ không nổi, cũng may là tìm được một cửa hàng đang chuẩn bị nghỉ, mua được chiếc bánh cuối cùng ở đó.
Lâm Nhuận An không chống cự được với cơn buồn ngủ, nằm ở trên sô pha ngủ im lìm.
Dường như càng lớn tháng, omega của hắn càng dịu dàng hiểu chuyện.
Bây giờ bất kể đi đâu Lâm Nhuận An cũng mang theo cái thảm lông mà cậu đã mua lúc đi dạo phố với Đổng Giao, đắp ở trên người để phòng cảm lạnh.
Cố Tranh thấy cậu ngủ say, không đành lòng đánh thức nên định bế cậu về phòng.
Không ngờ vừa đụng vào Lâm Nhuận An liền thức dậy.
"Anh về rồi à."
"Ừ, An An có muốn ăn liền không?"
Lâm Nhuận An vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn qua chiếc bàn bên cạnh, thấy được bánh kem dâu, sữa dâu cùng với dâu tươi mà mình thương nhớ lập tức tỉnh táo hẳn.
"Tất cả đều là anh mua hả?"
"Ừ."
Lâm Nhuận An đã muốn ăn từ lâu lắm rồi, bây giờ bày ra trước mặt đương nhiên sẽ hơi kích động.
"Ừm, không phải do em đói đâu, là bảo bảo, bảo bảo nói nó muốn ăn đó."
"Được rồi."
"Anh đừng không tin nha, lúc anh không có ở nhà con cứ đá vào bụng em ấy, đá mãi làm em bị đau luôn."
Hiện tại thai động đã nhiều hơn trước, đặc biệt là vào ban ngày lúc Cố Tranh đi làm ở tổng bộ, đứa nhỏ này dường như biết quan sát, cứ đá Lâm Nhuận An rất mạnh.
Omega vừa nói vừa múc một muỗng bánh kem đưa vào miệng, "Mẹ em nói, trẻ con rất sợ ba, nên lúc anh không có ở đây nó cứ ăn hiếp em."
"Vậy hả, vậy để anh xem, anh tới dạy bảo nó một chút."
Bàn tay của Cố Tranh khẽ vuốt ve bụng của Lâm Nhuận An, giả vờ như định dạy dỗ đứa nhỏ một trận ra hồn.
"Đợi đã! Anh không thể... hung dữ với con như thế."
"Nó còn chưa ra đời đã biết ức hiếp vợ anh rồi, đương nhiên phải dạy bảo nó."
Cố Tranh nói không trật đi đâu được, Lâm Nhuận An lập tức hối hận, thật muốn chui vào lòng hắn làm nũng, để giải bày nỗi ưu sầu, nào ngờ ngửi thấy mùi tin tức tố của beta trên người hắn.
Vừa rồi trong xe hơi kín, điều hòa bật độ cao nên mùi hương càng dễ lẫn vào nhau, Cố Tranh cũng không còn cách nào khác.
"Anh? Ban nãy anh ở cùng với ai vậy..."
Lâm Nhuận An dè dặt hỏi, như sợ điều cậu nghĩ là sự thật, hiện tại ngày nào cậu cũng phải chịu sự vất vả khi mang thai, đã lâu rồi không có làm tình với Cố Tranh.
Không phải vì chuyện này chứ...
"Là quân y trong tổng bộ, ngày mai cậu ta phải theo quân ra tiền tuyến, anh đưa cậu ta về nhà lấy ít đồ."
"Trong tổng bộ bọn anh cũng có beta nữa à..."
Mùi giấm chua nồng nặc.
Cố Tranh không trách cậu, nhìn cậu ủ rũ buồn bã nên đành phải giải thích, "Đúng rồi, cậu ta là quân y, em đừng nghĩ nhiều."
"Em đâu có..."
Lâm Nhuận An lập tức đẩy Cố Tranh đang áp sát mình ra, ngoài miệng nói không nhưng thật ra là có.