Ấy thế mà anh ta cũng biết giở chiêu trò rồi, hỏi gì là giả vờ như không biết.
Sau đó Lục Khánh Nam đưa cô đến nhà hàng riêng, trông bên trong trang trí sắp xếp cũng bình thường thôi, không thấy có mấy khách
nhưng đồ ăn thì lại rất ngon.
Sau khi ăn no uống say, tâm trạng liền trở nên vô cùng thoải mái.
Lúc thanh toán hóa đơn, Lục Khánh Nam nhân cơ hội giảng đạo: “Vì thế làm người ấy mà đừng để tâm quá vào những chuyện vụn vặt, nghĩ thoáng một chút, khoan dung một chút, lúc cần hưởng thụ thì nên hưởng thụ, cuộc sống vốn dĩ rất chỉ là đơn giản.”
Kiều Bích Ngọc liếc mắt nhìn qua hóa đơn mà anh ta đã kí tên: “Người có tiền nói cái khỉ gì chẳng được”
Bữa ăn này quả nhiên đắt đỏ.
“Đàn ông chúng tôi cũng không cần phụ nữ
các cô phải kiếm tiền, chỉ cần sinh con rồi an phận ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái là được rồi.”
Lục Khánh Nam cho rằng một người phụ nữ tiêu chuẩn thì nên như vậy, nhưng Kiều Bích Ngọc lại không thèm để tâm đến cái quan điểm đó của anh ta: “Sau đó thì đàn ông các anh chỉ việc phong lưu phóng khoáng chơi gái ở bên ngoài phải không?”
“Có phải cô cho rằng Cao Minh có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài đúng không?” Anh ta nhận thấy Kiều Bích Ngọc dường như không có cảm giác an toàn.
Cô căng mặt, không nói gì nữa.
Hai người đứng trước cửa ra vào của nhà
hàng nói chuyện, đợi nhân viên lấy xe từ gara ra.
“Bích Ngọc, cô có từng nghe qua một câu nói, muốn biết sự nghiệp của người đàn ông thành công hay không chỉ cần nhìn vào cuộc hôn nhân của anh ta. Kiểu người dựa vào vận may nhất thời mà trở nên giàu có thì không giữ được bao lâu. Cô thử nhìn vào tài chính mà xem, bất kể người đàn ông nào thật sự thành công đều có thể xử lý tốt các mối quan hệ hôn nhân và gia đình.”
Thấy Lục Khánh Nam tự dưng đi giảng giải đạo lý như vậy, cô có chút không quen.
Anh ta cũng thấy hơi kỳ: “Nhà tôi là như vậy đấy, gia quy hôn nhân rất nghiêm khắc, nhà họ Quách lại càng nghiêm hơn.”
Kiều Bích Ngọc lạnh nhạt đáp lại một câu.
Thực ra trong lòng cô khá ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy Lục Khánh Nam lảm nhảm mấy chuyện này, có vẻ như đang muốn an ủi cô trước.
Rất nhanh sau đó phục vụ của nhà hàng đã lái xe đến.
Lục Khánh Nam ngồi vào ghế lái, cửa ghế phụ bên cạnh đã được mở ra, nhưng Kiểu Bích Ngọc không ngồi vào, mà lại nhìn theo hai vị khách vừa bước vào cửa nhà hàng.
Cô tức giận lập tức lao đến, Lục Khánh Nam vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện cô đã chạy mất hút rồi.
Kiều Bích Ngọc giữ lấy tay người phụ nữ đang đứng trước quầy nhà hàng: “Tôi không nhìn nhầm chứ, cô cùng một người đàn ông khác ôm ấp như vậy ra thể thống gì chứ hả?”
Diệp Vân vô cùng ngạc nhiên khi gặp cô ở đây, nhưng với kinh nghiệm ứng phó lâu năm cô ta đã nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu ra vẻ.
“Người đẹp, xem giọng điệu của cô kìa, cô là ai vậy?“ Người đàn ông bên cạnh tò mò nhìn cô hỏi.
Trái ngược với khuôn mặt tức giận của Kiều Bích Ngọc, Diệp Vân lại nở một nụ cười yêu diễm: “Đây là con gái em.”
Sau đó cô ta liền cười lớn tiếng hơn.
Người đàn ông nghe xong cũng bật cười theo: “Diệp Vân, em còn trẻ như vậy mà lại sinh được đứa con gái lớn như này rồi ư?”
Cô ta cười buột miệng nói: “Em với nó chỉ hơn kém nhau có ba tuổi thôi, ha ha ha.”
Kiều Bích Ngọc nhìn bọn họ, sắc mặt càng ngày càng u ám khó coi. Diệp Vân chỉ hơn cô có ba tuổi đã có thể trèo lên giường của cha cô.
“Cô gái này, cô chắc hẳn là người đam mê phim truyền hình lắm nhỉ, cô có phải bị tẩu hỏa nhập ma rồi không? Diệp Vân không chơi bách hợp đâu, mời cô đi chỗ khác giùm”
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt ám muội, hạ thấp giọng điệu, giễu cợt nói: “Hay là
cô theo tôi, tôi có đóng rất nhiều phim truyền hình, có biết tôi là ai không?”
“Cút sang một bên!”
Lục Khánh Nam vừa bước vào thì nhìn thấy
một nam diễn viên đang trêu ghẹo cô.
Nếu như là những người có tiền khác thì nghệ sĩ hàng nhất như bọn họ cũng sẽ không để tâm đến, nhưng vị này là Lục Khánh Nam, vừa nhìn đã nhận ra là ông lớn của ngành điện ảnh, hắn ta liền lập tức im bặt khi nhìn rõ đối phương.
“Giám đốc Lục, cậu cũng tới đây ăn cơm sao?” Giọng điệu phút chốc mang theo ý nịnh bợ, tuy nhà hàng này nhỏ bé nhưng rất nổi tiếng.
“Tôi bảo anh cút ra!”
Kiều Bích Ngọc đen mặt, không nhẫn nại được mà quát lên.
Nam nghệ sĩ không còn đắc ý như trước nữa, có Lục Khánh Nam ở đây, anh ta chỉ còn cách ngượng ngập mà rời đi.
Diệp Vân nhìn hai người trước mặt, chế giễu nói: “Cô Ngọc đây đúng là mệnh tốt, trời sinh vận quý nhân, đi đến đâu cũng có người giúp đỡ nhỉ”
“Mệnh tốt hay xấu, phải xem cô có than trời
oán đất hay không?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn cô ta với vẻ khó chịu. Cô thực sự cảm thấy ngứa mắt với loại người chỉ biết dựa vào thủ đoạn để thăng tiến như ả.
“Người được bảo vệ một cách quá đáng như cô không có tư cách để coi thường tôi đâu.”
Diệp Vân nhìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt trở nên u ám mang theo sự hận thù: “Một kẻ ngu xuẩn mù quáng như cô chẳng qua cũng chỉ là nhờ vào mệnh tốt mà thôi, vừa sinh ra đã có người giúp cô hư cấu nên những ảo tưởng đẹp đẽ. Còn những người như tôi thì phải ở bên ngoài vật lộn với cuộc sống. Cô thực sự rất khiến người ta phải đố ky đó.
“Tôi sống như thế nào không phải việc của cô, ít nhất thì tôi cũng không có than thân trách phận như ai đó.”
Mỗi lần gặp phải người đàn bà này, Kiều Bích Ngọc đều muốn nổi cáu, nhất là hiện tại, cô tức đến nỗi quát vào mặt cô ta: “Diệp Vân, cha tôi gặp tai nạn giao thông bị thương nặng phải nằm viện, cô thân là con dâu nhà họ Kiều lại không đến chăm sóc cho ông ấy, còn ở bên ngoài mờ ám với người đàn ông khác, cô rốt cuộc có ý gì hả?”
Vừa nhắc đến chuyện nhập viện của Kiều Văn Vũ, tâm trạng cô ta liền hồi lại một chút, nhướng mày: “Cha cô sắp chết rồi hả, vậy tôi có thể chia tài sản được rồi chứ?”
Kiều Bích Ngọc trở nên kích động: “Cô nói cái gì hả? Cha tôi vẫn đang sống rất yên ổn!”
“Thật không nhìn ra được, cô cũng khá là có hiếu với cha cô đó chứ”
Diệp Vân vốn đã quen với việc ao ước hư vinh, một người phụ nữ trẻ đẹp như ả gả cho một người đàn ông già nua đã ngoài năm mươi thì còn mong đợi gì hơn ngoài việc ông ta chết sớm để chia gia sản chứ.
Kiểu Bích Ngọc nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Vân, tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám lén lút làm chuyện vô liêm sỉ, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô đâu.”
Tính cách của Kiều Bích Ngọc nói được là sẽ làm được.
Diệp Vân có phần kiêng dè, nhất là bên cạnh cô còn có Lục Khánh Nam và nhiều người nữa giúp đỡ, càng nghĩ càng thêm hận.
“Cậu Nam đây không phải cũng sẽ đối xử với tôi giống như Quách Cao Minh đối xử với Lê
Yến Nhi đó chứ?”
Nhớ tới mấy chuyện cũ trong quá khứ, cô ta đột nhiên bật cười: “Lần mà Quách Cao Minh xử lý Lê Yến Nhi, đúng là giết người không thấy máu. Dù gì thì cũng là cô ấy cũng yêu anh ta nhiều năm như vậy, đến cuối cùng anh ta còn không thèm nói một lời nào. Người đàn ông đó thực sự quá tàn nhẫn.”
“Kiều Bích Ngọc à, cô ở cùng loại người như vậy phải hết sức cẩn thận đó nhé.”
Giọng điệu cô ta trở nên kỳ quái ném ra một
câu, sau đó liền xoay người rời đi.
Kiều Bích Ngọc tức giận nhìn theo bóng cô ta, nhưng không hề đuổi theo.
Lục Khánh Nam cũng không có mấy thiện cảm với Diệp Vân. Người dưới trướng của anh ta ham mê hư vinh nhiều vô kể, nhưng cô ta ở trong giới cũng được coi là có chút thực lực, hơn nữa
cũng rất thông minh.
Lục Khánh Nam liền an ủi một câu: “Kẻ không ăn được nho thì đều chê nho xanh, đừng có để tâm đến lời cô ta nói, cô ta cố ý chọc giận cô đó.”
Kiểu Bảo Ngọc dường như không có tâm trạng gì đối với những lời bình luận về Quách
Cao Minh, khuôn mặt cô vô cảm: “Chuyện ban nãy đừng nói cho ai biết.
Diệp Vân ở bên ngoài lăng nhăng với người đàn ông khác, thì người mất mặt sẽ là người nhà họ Kiều.
Lục Khánh Nam đưa cô trở về bệnh viện,
sau đó cũng bận việc đi luôn. “Cháu có gói về mấy đồ ăn ngoài này.”
Kiều Bích Ngọc đem phần cơm rang ban nãy mang từ nhà hàng về đặt lên bàn. Cung Nhã Yến đang ăn thì thấy sắc mặt cô tối sầm, rõ ràng là tâm trạng không tốt.
“Cháu sao thế?”
Hỏi xong, Kiều Bích Ngọc đột nhiên muốn bùng nổ: “Vừa nãy cháu có bắt gặp Diệp Vân, cô ta đi cùng một người đàn ông nào đó, bọn họ ôm ấp nhau”
Trái lại, Cung Nhã Yến rất bình thản: “Có lẽ là tạo tin tức để lăng xê đó, bố cháu cũng đã sớm quen với chuyện này rồi ”
“Bị cắm sừng mà vẫn còn bao dung độ lượng vậy.”
Tuy Kiều Bích Ngọc biết Diệp Vân sẽ không dám gây chuyện, nhưng cô vẫn rất khó chịu.
Nhất là bình thường Kiều Văn Vũ nghiêm khắc với cô như vậy, không biết cô ta cho ông ấy uống thần dược gì mà suốt ngày giúp đỡ cho thứ đàn bà giả tạo ấy.
Cung Nhã Yến cùng những người khác ăn cơm ở ngoài, bà ấy sợ rằng Kiều Bích Ngọc sẽ chạy vào phòng bệnh cãi nhau với bố cô, liền thở dài: “Hai cha con đúng là tính khí y hệt nhau, ai cũng coi hôn nhân là chuyện vặt vãnh. Cháu thì kết hôn vì đã có bầu, ông ấy kết hôn vì tình thế nhất thời…”
Kiều Bích Ngọc không hiểu: “Sao lại là tình thế nhất thời ạ?”
“Thôi không nhắc đến chuyện trước đây nữa.“ Giọng nói của Cung Nhã Yến có chút lo lắng, sau đó trở nên nghiêm túc dặn dò: “Bác sĩ nói tim mạch của cha cháu không tốt. Đừng nhắc về Diệp Vân trước mặt ông ấy nữa, ông ấy đã trải qua hơn nửa đời người rồi, nhiều tuổi như vây sẽ tư khắc biết cách xử lý. “