Kiều Bích Ngọc cảm thấy Châu Mỹ Duy rất kỳ quái. Cô ấy vừa nghe điện thoại xong, như kiểu bị người bên kia dọa nạt gì đó liền nói phải rời đi trước.
Kiều Bích Ngọc chăm chú nhìn một cách nghiêm túc, giữ lấy không để Châu Mỹ Duy đi: “Ban nãy là ai gọi điện cho cậu thế? Có phải có người uy hiếp cậu đúng không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy mặt cô ấy lập tức đỏ lên xấu hổ.
“Không có gì đâu, đợi sau này tớ sẽ giải thích với cậu sau nhé.” Chuyện không mấy tốt đẹp giữa Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam thật tình là không còn mặt mũi nào mà nói ra nữa.
“Mỹ Duy à, gần đây xung quanh tớ xảy ra rất nhiều chuyện không hay, tớ sợ sẽ liên lụy tới cậu. Nếu cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng nhớ lập tức nói cho tớ biết.
Kiều Bích Ngọc càng tỏ ra lo lắng bao nhiêu,
Châu Mỹ Duy càng cảm thấy hổ thẹn bấy nhiêu, miễn cưỡng nói cho qua: “Tớ chỉ là một người dân bình thường thôi mà, người cần chú ý an toàn là cậu đấy. Mỗi lần cậu trở về Hải Châu đều không có chuyện gì tốt lành cả. Vậy nhé, tớ sẽ liên lạc với cậu sau.”
Hai người họ tự gọi taxi về. Châu Mỹ Duy đi vòng theo hướng Tây, còn Kiều Bích Ngọc bắt xe đến bệnh viện trung tâm.
“Ông ấy bây giờ thế nào rồi?” Kiều Bích Ngọc đứng ngoài cửa phòng bệnh
nhìn vào trong, đúng lúc Cung Nhã Yến mở cửa đi ra, cô liền lúng túng hỏi một câu.
Cô với cha mình gần như cả đời chẳng qua lại lần nào, giờ đây đột nhiên lại muốn quan tâm đối phương, nói những lời ân cần hỏi thăm này ra trước mặt đúng là khó mà mở miệng nổi.
Cung Nhã Yến nhìn cô do dự loanh quanh ngoài phòng bệnh biết là cô đang lo lắng: “Bác sĩ có nói rồi, chỉ cần cha cháu tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì lớn nữa, có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường được.”
“Vâng _
Cô điềm đạm đáp lại, không để lộ biểu cảm
gì. Cung Nhã Yến tự nhiên hỏi một câu: “Cháu
có muốn vào trong không?”
Cha cô dường như đã tỉnh lại rồi, bên trong có tiếng ti vi đang phát tin tức mới. Kiều Bích Ngọc ngồi luôn xuống ghế ngoài cửa phòng
bệnh: “Đợi ông ấy ngủ rồi cháu sẽ vào thăm”
Vào làm gì cơ chứ, nhỡ lại cãi nhau, thì cha cô có khi tức đến phải vào phòng chăm sóc đặc biệt lần nữa ấy chứ.
Cung Nhã Yến nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn ngay ngắn ngồi ở bên cạnh mà đột nhiên muốn bật cười.
“Bích Ngọc này tối nay cháu có muốn về nhà mình ngủ không?”
Dì Yến biết cô đang ở khách sạn. Ban nãy, bà nội có nói đến nhà họ Kiều giờ đang trống trải lạnh tanh, tâm trạng cô liền có chút phức tạp.
Kiểu Bích Ngọc cũng không đáp lại ngay. Nếu như là trước đây thì cô sẽ không cần phải nghĩ ngợi mà lập tức từ chối.
Cô vội nói sang chuyện khác: “Dì à, dì nghỉ ngơi lúc đi, cháu thấy dì cũng mệt rồi.”
Nhìn Cung Nhã Yến vất vả chạy ngược chạy
xuôi chăm sóc cho cha mình, Kiều Bích Ngọc đột nhiên nhớ tới bà mẹ kế đến giờ còn chưa thấy bóng dáng tăm hơi đâu, cô liền tức giận hỏi: “Diệp Vân đâu rồi?”
Cung Nhã Yến định nói gì đó thì thấy bảo mẫu đang đỡ bà Kiều đi từ phía hành lang tới. Bà nội nghe thấy nhắc đến cái tên Diệp Vân liền bắt đầu chửi bới: “Hay cho cô ta, gả vào nhà họ Kiều rồi, còn suốt ngày nhởn nhơ bên ngoài, bây giờ Văn Vũ bị bệnh cũng chẳng thèm đoái hoài đến.”
Trước giờ bà nội luôn rất hài lòng về Diệp Vân, nếu không cũng không đồng ý cho con dâu nhà mình làm diễn viên ở bên ngoài. Có điều lần này đến cả Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy kì lạ, bà mẹ kế đạo đức giả kia lại không đến đây thể hiện ư.
“Bích Ngọc, cháu ngồi đây làm gì? Vào trong xem cha cháu thế nào rồi chứ.”
Bà Kiều nhìn đứa cháu gái ngồi ngoài phòng bệnh, trên mặt hiện ra vài phần vui mừng, có ý kéo cô đứng dậy. Kiều Bích Ngọc cũng không dám đẩy ra, lúng túng theo bà vào trong.
Cô đoán không sai mà, vừa bước vào liền mặt đối mặt với người cha đang nằm trên giường bệnh, hai bố con đều tỏ ra ngượng ngập.
Bọn họ còn xa lạ hơn cả hai chữ người lạ, không có chủ đề gì để nói.
“Rốt cuộc vẫn là con gái nhà mình tốt. Văn Vũ à, lần này con bị bệnh, Bích Ngọc nó biết tin lập tức qua đây thăm con đấy.”
Bà Kiều khẽ cười một cái, nụ cười có vài phần tự hào: “Ban nãy cái anh cậu chủ nhà họ Lục ở thành phố Bắc An cũng đích thân đi một chuyến tìm gặp một số chuyên gia, mẹ cũng yên
tâm phần nào rồi” “Cũng là Bích Ngọc nhà mình được việc.”
Tuy bà Kiểu là người nịnh hót, nhưng thực tế
lúc này có vẻ là đang vui mừng thật.
Kiều Bích Ngọc nhất thời chưa thích ứng được với sự dịu dàng kỳ lạ này.
Kiều Văn Vũ ngồi dựa vào đầu giường, khẽ đáp lại một tiếng: “Ừ”
Kiều Bích Ngọc ngây ra một lúc.
Cô vô cùng ngạc nhiên khi cha mình cũng
có lúc công nhận cô.
Cô cũng chẳng làm gì cả, có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng cô đi cầu xin Lục Khánh Nam. Nhưng thực chất là không cần phải xin xỏ thì anh ta cũng tự mình tìm đến.
Bà Kiều bưng một ít canh tẩm bổ đến, vừa đổ ra bát vừa hỏi: “Bích Ngọc này, bà nghe dì cháu nói giờ cháu đang thuê nhà ở một mình ở Bắc An hả?”
“Vâng.” Cô không nói nhiều, chỉ đáp lại một từ.
Bà nội đưa bát canh cho Kiểu Văn Vũ, ông ấy đỡ lấy rồi uống một ngụm nhỏ, mơ hồ nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
Bà chậm rãi nói: “Một mình cháu lẻ loi đơn độc ở bên ngoài liệu có tự chăm sóc được cho bản thân hay không, nhà mình rộng lớn như vậy mà lại lạnh tanh, cháu đừng rong ruổi ở ngoài nữa, về đây ở với mọi người đi.”
Cô không lên tiếng, cúi đầu nhìn ngón chân mình.
Dù sao đều là người một nhà, tính khí Kiều Bích Ngọc như nào họ biết cả. Con gái nhà người ta thì vừa nũng nịu vừa dễ thương, còn con gái nhà mình thì bướng bỉnh hơn cả con trai. Có khi con nhà người ta chỉ cần làm nững hay khóc một tí thôi là khiến người ta mềm lòng, còn con gái nhà họ Kiều chỉ biết ngây ra nhìn.
Bà Kiều đã không ít lần nói cô nhưng cuối
cùng vẫn là không thể làm gì được. Bà nghĩ
ngoài việc họ có chút xa lạ ra chắc còn có nguyên nhân khác nữa khiến cô không muốn trở về.
“Chuyện bên nhà họ Quách sao rồi?”
“Bà đã cho người hỏi thăm rồi, cháu với Quách Cao Minh vẫn chưa ly hôn, cháu đang nghĩ gì vậy, bọn họ nói là cháu nhất quyết không chịu ly hôn.”
Lần này bà nội rất điểm tĩnh hỏi chuyện, không hề có ý chế nhạo, nhưng Kiều Bích Ngọc không biết nên trả lời ra sao, chuyện này thực sự rất nực cười.
“Không hợp nhau thì bỏ thôi.” Kiều Văn Vũ vốn im hơi lặng tiếng giờ đây đột nhiên mở miệng nói.
Cô sững sờ nhìn ông ấy.
Thực ra, Kiều Bích Ngọc sớm đã biết ngay từ đầu cha cô với dì Yến đã vô cùng phản đối chuyện cô qua lại với nhà họ Quách rồi. Ngoại trừ bà nội muốn dựa dẫm trèo cao ra thì không có ai đồng ý hôn sự của cô với Quách Cao Minh cả.
“Đứa con cũng không còn nữa, ài, đều là số cả, miễn cưỡng cũng không được, thôi bỏ đi.”
Bà nội có vẻ như đã nghĩ thông rồi, người càng già càng chấp nhận số phận.
Vừa nhắc đến hai chữ đứa con, bàn tay cô bỗng siết chặt lại, tâm trạng chùng xuống một cách khó tả.
Cung Nhã Yến đã nghe được nội dung câu chuyện. Dì đẩy cửa đi vào, nhìn thần sắc cô phức tạp, liền nói câu làm bầu không khí dịu lại: “Bích Ngọc à có người nhà họ Lục tìm cháu, cháu ra ngoài chút đi.”
“Vâng vậy cháu xin phép ra ngoài một lát.”
Cô có vẻ giống như đang trốn tránh, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Văn Vũ nhìn bóng con gái rời đi, định gọi lại, thì Cung Nhã Yến ngẩng đầu nhìn ông ấy, mọi người đều trở nên trầm lặng.
Thực ra Lục Khánh Nam không hề tìm cô, chỉ là Cung Nhã Yến giúp cô kiếm cớ mà thôi.
“Cảm ơn nhé.”
Kiều Bích Ngọc ở phòng làm việc của bác sĩ nhìn thấy Lục Khánh Nam, nghe được một vài phương án trị liệu, lúc ra khỏi bệnh viện đột nhiên nói cảm ơn.
Lục Khánh Nam nghe vậy có chút hơi ngạc nhiên.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao cũng vốn là cậu chủ nhà họ Lục bôn ba từ thành phố Bắc An xa xôi đến đây, đích thực là có thể nhận được
câu cảm ơn này của cô. “Bích Ngọc, tôi chưa ăn cơm đâu.” Lục Khánh Nam hí hửng đắc ý. “Nãy ở nhà hàng sao anh không nói luôn?”
“Ban nãy cô ngồi cùng Doãn Thành Trung uống cà phê, tôi làm gì có tâm trạng gọi đồ ăn chứ.”
Anh ta có chút không vừa ý, nói thêm: “Hơn nữa, nhà hàng đó cũng chả có đồ gì ngon cả.”
Kiều Bích Ngọc lập tức phản bác: “Có mỗi anh là được cưng chiều quá nên kén ăn vậy thôi.”
“Cô còn không biết ngượng mà nói tôi kén ăn.” Lục Khánh Nam cũng không khách khí.
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, thang máy đi xuống, họ ngầm hiểu là ra ngoài đi ăn.
Lục Khánh Nam tìm một chiếc xe, anh ta thích tự mình lái xe đi dạo khắp nơi. Thành phố này có chỗ nào hay, món gì ngon anh ta là người
rõ nhất, sao có thể làm khó dạ dày của mình chứ.
Tâm trạng Kiều Bích Ngọc vốn bí bách không vui, thế mà đi cùng người này lại cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Nhìn bộ dạng phong lưu phóng khoáng của tên này mà xem, cảm thấy thật ghen tị vì anh ta không có muộn phiền gì, kết giao cũng không ít bạn xấu.
“Lục Khánh Nam, trước đây anh có nghe nói về ân oán giữa nhà họ Kiểu với nhà họ Quách không?”
Cô thuận miệng hỏi một câu, anh ta có nhiều bạn bè, quan hệ rộng, có lẽ sẽ biết được nhiều bí sử của mấy nhà hào phú.
“Không biết.”
Lục Khánh Nam luôn nhìn trực diện lái xe, gượng gạo nói ra hai từ này.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở ghế lái phụ, nhìn anh ta chằm chằm. Lục Khánh Nam bị nhìn như vậy đâm ra có chút chột dạ, nói thêm một câu: “Quách Cao Minh nhiều khi làm việc ra tay có chút mạnh bạo, nhưng cậu ấy chắc chắn không
có ý định làm tổn thương cô đâu.”
Kiều Bích Ngọc cao giọng: “Anh biết được những gì rồi?”
Lục Khánh Nam giật mình nhận thức được bản thân đã lỡ lời, nói hơi nhiều.