Kiều Bích Ngọc đang lựa máy tính ở thành phố kỹ thuật, máy tính còn chưa mua được thì đã nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Sau đó cô vội vàng đến sân bay, ngồi chuyến bay gần nhất bay đến bệnh viện trung tâm thành phố Hải Châu.
Đã rất lâu rồi cô không có liên lạc với người nhà họ Kiều, ngay cả lễ Giáng Sinh lần trước cô cũng không thèm gọi điện hỏi thăm một chút, mỗi người đều đã có cuộc sống của riêng mình, cũng đã dần quen với việc cắt đứt liên lạc với
nhau.
Nhưng khi nghe tin cha mình đột ngột bị bệnh nặng thì tâm trạng của Kiều Bích Ngọc lại rất nặng nề.
“Ông ấy… Tình trạng của ông ấy như thế nào rồi?”
Lúc Kiều Bích Ngọc chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố Hải Châu thì cũng đã là 11
giờ tối, bên khoa nội trú nhìn hơi vắng vẻ, lúc cô đi đến trước phòng bệnh thì vừa lúc thấy bà nội Kiều đang nói chuyện với chủ nhiệm bệnh viện. Lúc bà nội Kiều nhìn thấy cô đến thì đôi mắt dần đỏ lên, bà cầm lấy cánh tay cô hỏi: “Quách Cao Minh đâu, sao người nhà họ Quách lại không
đến?”
Cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, bà nội vẫn luôn giữ dáng vẻ của một người thích nịnh nọt.
“Cháu thật sự ly hôn với cậu ấy sao? Sao cháu lại ngu như vậy hả? Dù sao đứa bé cũng đã mất rồi, sao cháu không đòi cậu ấy bồi thường. Bây giờ cha cháu xảy ra chuyện, cháu nói phải làm sao đây, nên đi tìm người nào bây giờ?”
Bà nội Kiều vừa nói xong thì khóc lên, bình thường Kiều Bích Ngọc luôn thích tranh cãi với họ. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô lại cảm thấy thật ra bọn họ sống cũng không dễ dàng gì, nhất là bà nội cô, bà đã già rồi.
Con người khi trưởng thành sẽ luôn thay đổi.
“Bà nội à, bà ngồi xuống đây đi, cháu nói chuyện với bác sĩ một lát.”
Cô giả vờ ra vẻ không thân thiết lắm, nhỏ
giọng nói rồi đỡ bà nội ngồi xuống ghế, sau đó cô mới vào phòng làm việc nói chuyện với bác sĩ chủ nhiệm.
“Sáng hôm nay lúc cha cô đi làm thì ô tô bất ngờ đâm vào rào chắn bên đường, sau đó có người đi ngang qua đã gọi điện báo cảnh sát và đưa người đến bệnh viện cấp cứu, người cũng đã được cứu rồi.” Bác sĩ kể lại sự việc một cách khái quát cho cô nghe.
“Bình thường sức khỏe của cha tôi vẫn luôn rất tốt, chưa từng nghe nói ông ấy mắc bệnh gì, có phải là do có người làm hay không?”
Kiều Bích Ngọc ngay lập tức bác bỏ, những chuyện xảy ra xung quanh cô luôn có bóng dáng của âm mưu, nên chuyện gì cũng khiến cô nghỉ ngờ.
“Chuyện chiếc xe đâm vào hàng rào có phải là do có người làm hay không thì phải chờ kết quả điều tra của bên cảnh sát giao thông rồi mới biết, nhưng theo tôi thấy thì hình như cô cũng không hiểu rõ về tình trạng sức khỏe của cha mình lắm.”
Bác sĩ cầm lấy ảnh chụp CT, ảnh chụp X- quang và các kết quả xét nghiệm khác đưa cho cô xem: “Chắc là cha cô là kiểu người thường có
thói quen hút thuốc, uống rượu và thức khuya”
“Ông ấy bị xơ gan, phổi cũng không tốt lắm, lần này xảy ra chuyện chủ yếu là do nhồi máu cơ tim.”
Kiều Bích Ngọc nghe xong thì kinh ngạc.
Cô thật sự không biết sức khỏe của cha cô, ông Kiều Văn Vũ lại kém như vậy.
“Vậy, vậy tình trạng hiện tại của ông ấy thế nào?“ Cô hỏi mà giọng run rẩy.
“Không cần phải lo lắng quá, hiện tại ông ấy vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm hai ngày nữa, đợi đến khi tình trạng ổn định rồi mới đưa ra phương hướng điều trị.”
Kiều Văn Vũ là một doanh nhân rất nổi tiếng ở thành phố Hải Châu, viện trưởng cấp cao của bệnh viện cũng biết ông ấy vì vậy đã dặn bác sĩ chủ nhiệm này khi làm kiểm tra cho ông ấy phải hết sức cẩn thận, không được qua loa.
“Tình huống của ông Kiều tương đối may mắn, dù mạch máu ở tim mạch của ông ấy đột ngột vỡ nhưng lượng máu chảy ra không nhiều, lại đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng mà mạch máu của ông ấy rất yếu ớt, sức khỏe cũng không
tốt”
Bác sĩ dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía
cô, nhắc nhở một câu: “Đừng kích thích ông ấy.”
Kiều Bích Ngọc gật đầu một cách cứng nhắc.
Người trong cuộc đều biết Kiểu Văn Vũ, người giàu nhất thành phố Hải Châu, vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Khi còn trẻ đã kết hôn với cô chủ nhà họ Cung, sau khi leo lên được cành cây cao là nhà họ Cung, được gia đình họ giúp đỡ, ông mới có được địa vị như ngày hôm nay. Đồng thời cuộc sống đời tư của Kiều Văn Vũ cũng là chuyện mà mọi người thường hay bí mất bàn tán với nhau khi rảnh rỗi, chẳng hạn như ông và con gái thường xuyên tranh cãi gay gắt, ít khi liên hệ với nhau.
Kiều Bích Ngọc rất ghét cha mình, ông dám vượt quá giới hạn trong hôn nhân, ngang nhiên mang tiểu tam về nhà, hại chết mẹ cô, vong ân phụ nghĩa, có lỗi với sự bồi dưỡng của ông ngoại CỔ:
Nhưng mà bây giờ…
Cô đi đến phòng bệnh, trên chiếc giường bệnh trắng xóa kia, cha cô đang nằm đó, hai mắt
nhắm nghiền, khuôn mặt phờ phạc, hô hấp nhẹ
nhàng chậm chạp, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tích của máy móc y tế.
“Diệp Vân và những người khác đâu?”
Cô chợt phát hiện ra, khi cha cô bị bệnh, chỉ có một mình bà nội chạy đôn chạy đáo, còn người mẹ kế khẩu phật tâm xà lại không có ở đây.
“Bích Ngọc à, bây giờ cha con thế nào rồi?”
Bóng một người phụ nữ bỗng nhiên chạy từ bên thang máy qua, nhìn dáng vẻ Cung Nhã Yến có lẽ là vội vã chạy đến, bước chân rất vội vàng.
Kiều Bích Ngọc hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy dì mình hốt hoảng chạy tới.
Bà Kiều ở bệnh cạnh nhìn thấy Cung Nhã Yến đến thì vội vàng di tới: “Nhã Yến à, cháu đến rồi, Văn Vũ xảy ra chuyện khiến dì vô cùng hoang mang lo sợ, dì không biết phải làm sao bây giờ?”
“Hiện giờ cha cháu thế nào, bác sĩ nói sao hả?” Cung Nhã Yến vội vàng chạy đến, thở không ra hơi nhưng vẫn nắm lấy tay Kiều Bích Ngọc hỏi tình hình.
“Bác sĩ nói tình trạng bây giờ đã ổn định, chờ thêm hai ngày nữa.”
Kiều Bích Ngọc nói thật nhưng mà bà nội
Kiều lại rất bất mãn với cô: “Cháu thật sự không thèm quan tâm gì đến cha cháu, những lời này của bác sĩ là phải chờ đến khi nào chứ”
“Nó vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết bao giờ mới tỉnh, bọn họ chính là đang xem thường chúng ta, cảm thấy nhà họ Kiều không quen biết ai. Cháu mau đi tìm người nhà họ Quách đến đây, đợi người nhà họ Quách ở đây rồi, xem bọn họ còn dám lề mề như thế không, đây không phải là coi thường mạng người sao?”
Kiều Bích Ngọc cúi thấp đầu không trả lời, Cung Nhã Yến trấn an bà nội Kiều: “Anh rể sẽ không sao đâu, dì đừng lo lắng quá, chúng cháu sẽ giúp đỡ.”
“Nhã Yến, dì biết con là người tốt, những chuyện trước đây đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, nói sao thì chúng ta cũng là người một nhà. Bích Ngọc nghe lời cháu như vậy cháu khuyên nó một chút, thế giới này rất đen tối và phức tạp, bây giờ sức khỏe của Văn Vũ như thế này, nếu như nó
xảy ra chuyện gì thì dì cũng không sống nổi”
Bà nội Kiều khóc lóc vô cùng thê thảm, cuối cùng Cung Nhã Yến đành phải dỗ bà rồi để bảo mẫu đưa bà về nhà họ Kiều.
“Bích Ngọc à, cháu đừng trách sự nịnh bợ
của bà nội cháu, trước đây bà ấy sợ nghèo, nên trong lòng luôn tồn tại rào cản. Bà ấy như vậy là Vì sợ bị người khác xem thường.”
Sau khi Cung Nhã Yến tìm bác sĩ hỏi rõ tình hình thì cũng yên tâm hơn rất nhiều, hai người lại ngồi trò chuyện ngoài phòng bệnh, dường như lo rằng Kiều Bích Ngọc sẽ vì mối quan hệ không tốt giữa bản thân với gia đình mà tức giận bỏ đi.
Kiều Bích Ngọc nhìn bà, giọng nói cứng rắn: “Cháu biết.”
Mối quan hệ giữa nhà họ Kiều và mẹ cô vẫn luôn không được tốt lắm, nhưng bà nội lại rất thích dì của cô. Cung Như Yến quả thật là một người tốt tính, tốt bụng và chu đáo về mọi mặt.
Đã là rạng sáng, ban đêm bệnh viện rất lạnh, Cung Nhã Yến hỏi xin y tá một ít tăm bông và một ly nước, sau đó thấm ướt bông tai rồi cẩn thận bôi lên đôi môi khô khốc của cha cô Kiều Văn Vũ, động tác của bà rất nhẹ nhàng.
Quay đầu lại nói với cô: “Bích Ngọc, bây giờ cũng đã muộn rồi, cháu đi tìm khách sạn gần đây rồi thuê phòng nghỉ ngơi đi, tối hôm nay có dì ở lại đây trông coi là được rồi.
Dù sao đây cũng là cha cô nên Kiều Bích
Ngọc cảm thấy hẳn là mình nên ở lại: “Dì à, dì đi
nghỉ đi, để cháu ở lại cho.”
“Cháu biết chăm sóc người khác sao?” Cung Nhã Yến cười trêu đùa.
“Diệp Vân đâu, sao lúc quan trọng như thế
này lại không thấy bóng người đâu cả.”
Kiều Bích Ngọc trầm mặt, người nên đến chăm sóc phải là Diệp Vân, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà không thấy người đâu cả.
“Bà nội cháu nói là công việc của bà ta đang rất bận. Mặc kệ bà ta, điều quan trọng bây giờ là phải chữa bệnh.”
Vẻ mặt Cung Nhã Yến rất tức giận, nhưng vẫn biết chuyện chính quan trọng hơn, bà bình tĩnh nói: “Còn chuyện cha cháu bị bệnh phải tìm người, cháu không cần phải tìm đến người nhà họ Quách, lỡ như bệnh tình cha cháu chuyển biến xấu thì dì sẽ đến tìm ông nội Quách”
“Dì à, hình như dì quen thân với ông nội Quách nhỉ?”
Kiều Bích Ngọc chỉ là buột miệng nói nhưng dường như Cung Nhã Yến phát hiện ra giọng nói của mình quá mức thản nhiên nên gương mặt hơi lúng túng, lập tức chuyển chủ đề, nhắc nhở cô: “Cháu mau đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Kiều Bích Ngọc cũng không hỏi lại.
Cô cảm thấy Cung Nhã Yến rất cố chấp với việc ở lại chăm sóc cho cha cô, mà cô cũng thật sự không phải là người biết chăm sóc người khác vì vậy cô đồng ý đi tìm khách sạn gần đó thuê
phòng nghỉ ngơi, sáng mai sẽ đến thay ca với dì.
Tùy tiện tìm một khách sạn nhưng cô cũng không thể ngủ được.
Quan hệ của cô và nhà họ Kiều rất kém, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người cha cố chấp của mình cũng sẽ bị bệnh, cô nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, hai chị em nhà họ Diệp, còn có nhà ho Quách, Quách Cao Minh.