Quách Cao Minh không nói cái gì, đứng dậy đi về phía cửa.
Lucy dương dương tự đắc nhướng mày, sau đó liền quay sang trao đổi bằng ánh mắt với Willam đang đứng bên cạnh, đè thấp giọng nói: “Cứ như vậy bỏ đi, ông chủ là có ý gì?”
“Hoãn thi hành hình phạt, cô vẫn nên nhanh
chóng tìm nó về đi.” “Con mẹ nói”
Khóe mắt Lucy nhìn thấy bóng dáng kia không còn ở đó nữa, lập tức giận dữ hét lên: “Thật đúng là gặp quỷ.”
Gần đây mọi chuyện đối với cô ta đều không mấy suôn sẻ.
“Hiện tại chúng ta có thể khẳng định USB không ở trong tay Đường Tuấn Nghĩa, ông nói xem có ai có bản lĩnh hất tay trên của chúng ta, cố tình đến sớm hơn chúng ta một bước lấy nó
đi. Shit!”
Tối nay câu lạc bộ treo biển “tạm nghỉ” trong không gian rộng lớn này liền vọng lại tiếng phẫn nộ cùng chửi mắng của Lucy.
William cùng những người khác đều vô cùng đồng cảm với cô ta, một người phụ nữ nổi tiếng khôn ngoan như Lucy cư nhiên lại có ngày gặp khó khăn trắc trở, xem ra đối phương không đơn giản.
“Ai cũng không ngờ chuyện này trở nên phức tạp như vậy.”
William chính là muốn an ủi cô ta một chút, nhưng Lucy càng nghe lại càng thêm nóng nảy: “Đây là trách nhiệm của ai? Ban đầu chỉ là một vụ tai nạn xe sau đó chính là phẫu thuật lấy thai chết lưu. Những nhân viên y tế đều đã được đưa đi, thậm chí cái thai đó cũng được mang đi hỏa táng, ai cũng không tra ra được.”
“Bây giờ nghĩ lại những chuyện chúng ta đã làm trước đây đúng thật là rất ngu ngốc. Ngu ngốc, ngu ngốc! Chẳng trách ngay từ đầu Đường Tuấn Nghĩa đã cắn chặt chuyện này không buông, Kiều Bích Ngọc tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật đã bắt đầu nghi ngờ”
Giọng nói của Lucy trở nên u ám, càng nói
càng khó chịu: “Đều là bởi vì anh ta không công bố sự thật của vụ việc. Con mẹ nói còn nói là tai nạn xe dẫn tới thai chết lưu, kết quả trên người Kiều Bích Ngọc một chút thương tích cũng không có, đến quỷ cũng biết là có vấn đề.”
“Hơn nữa anh ta còn bắt chúng ta phải quay lại đoạn phim phẫu thuật đó, tại sao lại phải quay lại đó! Giờ thì tốt rồi USB bị mất đều đổ lên đầu chúng ta.”
Willam có thể hiểu được Lucy lớn lên cùng với một đám đàn ông, cho nên cá tính của cô ta so với đàn ông thậm chí còn có phần thô bạo hơn. Thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười: “Anh Quách vốn dĩ phải ở cùng cô ấy khi sinh con, chuyện này càng không phải phiền toái hơn sao.”
“Cười cái rắm!”
Lucy trợn mắt lườm bọn họ, cuối cùng ánh mắt sắc bén của cô ta dừng lại trên người Hà Thủy Tiên đang khiếp đảm co rúm ở phía trung tâm, Hà Thủy Tiên bị cô ta nhìn như vậy, bất kể cái gì trợ giúp cũng không có.
Hà Thủy Tiên bị vây như vậy liền như người mất hồn, lần đầu tiên cô ta gặp những người này, nhìn thấy thân ảnh Quách Cao Minh rời đi, nội
tâm của cô ta càng thêm hoảng sợ.
Ánh mắt của Lucy chính là đang hung hăng trừng mắt với cô ta, giọng nói cảnh cáo vang lên. “Cô Hà, hiện tại cô đang đối mặt với một phiền phức lớn, xem ra chỉ có thể nhờ cô nhớ lại gần đây cô đã gặp những ai. Rốt cuộc sáng hôm
nay ai đã đột nhập vào nhà cô mang USB đi?”
Đường Tuấn Nghĩa sớm đã phát hiện ra sự tình bên trong không thích hợp, nhưng anh ta vẫn không tìm thấy chứng cứ.
Nếu USB rơi vào tay Đường Tuấn Nghĩa, vậy có nghĩa là Kiều Bích Ngọc rất nhanh sẽ biết. Cuối cùng người gặp rắc rối chính là cô ta!
“Tôi… Tôi không biết.”
Hà Thủy Tiên cố gắng trấn an bản thân, nhưng khi đối mặt với đám người Lucy này, sắc mặt cô ta càng trở nên trắng bệch, lắp bắp nói: “Quả thật là tôi có nhìn thấy được đoạn phim trong chiếc USB kia, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Tôi… Tôi cũng không muốn lấy nó, chính là không may nhặt được, tôi cũng không muốn giữ lại.
Lucy nheo mắt lại nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, ánh mắt kia của cô ta trở nên tịch
mịch.
“Cô Hà, tôi biết cô chưa từng nói dối, nhưng cô có thể cảm nhận được tôi sẽ xử lý cô như thế nào?”
“Hiện tại cô lại biết nhiều chuyện như vậy, mà ông chủ của chúng tôi cũng không nói rõ sẽ xử lý như thế nào với cô. Nghĩ mà xem, thật ra chúng ta cũng xem như làm việc cùng nhau. Nhưng mà, cô Hà, công việc của cô trong tập đoàn IP&G đúng là rất hào nhoáng và sang trọng, nhưng về phía chúng tôi lại khác.”
“Các người muốn làm gì?“ Hà Thủy Tiên vừa nghĩ tới những người này đã làm những chuyện gì, lập tức luống cuống.
“Sợ sao?”
Lucy thấy bộ dáng sợ sệt của cô ta, liền trưng ra vẻ mặt tự giễu, nhin thằng cô ta mà nhắc nhở: “Cô Hà, cô là người thông minh, cô cũng biết chúng tôi không phải là người tốt. Hơn nữa đừng hy vọng sẽ có người giúp cô, anh ta đối với Kiều Bích Ngọc còn có thể ra tay được, huống chỉ là cô.”
Lucy biết tâm tư của người phụ nữ tên Hà Thủy Tiên này, biết cô ta đã xem qua nội dung của chiếc USB kia. Nhưng Hà Thủy Tiên không
có khả năng công khai chuyện đứa nhỏ chưa chết, chung quy thì đều là vì lợi ích cá nhân.
Ánh mắt của Hà Thủy Tiên không che giấu được vẻ hoảng sợ, máy móc mở miệng: “Tôi sẽ phối hợp hết sức với các người.”
“Các người cùng cô Hà tới tập đoàn xin nghỉ phép dài hạn, đồng thời sắp xếp một chỗ ở mới thoải mái cho cô ấy, tôi đoán rằng có thể cô ấy sẽ phải ở với chúng ta một thời gian ngắn.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lucy hướng về phía hai người đàn ông mà phân phó, nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Hà Thủy Tiên lập tức đứng dậy rời đi.
“Thật ra có thể thả cô ta đi, cô ta cái gì cũng
không dám nói lung tung.”
William nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hà Thủy Tiên, liền mở miệng muốn nói đỡ cho cô ta vài câu. Nhưng tâm tình hiện tại của Lucy rất tệ, cô ta lạnh mặt, hung hăng mắng: “Tôi phải rất vất vả mới có thể cắt đuôi Đường Tuấn Nghĩa, xóa bỏi mọi manh mối. Hiện tại mọi chuyện thành ra như vậy tôi cũng không biết phải lôi ai theo cùng. Chết tiệt! Dựa vào cái gì mà chỉ một mình tôi phải chịu xui xẻo một mình, tại sao lại không phải các người?”
William biết cô ta thật sự tức giận, Quách Cao Minh trước nay đối xử với cấp dưới đều không phân biệt nam nữ.
Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lucy làm việc không thuận lợi như vậy, liền đùa giỡn mà cười to: “Xem ra cuối tuần này dạy cô Kiều vẫn nên tạo quan hệ tốt với cô ấy. Lucy, ngàn vạn lần cô đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, nếu không lại bị mang thù ha ha ha”
Sắc mặt Lucy khó coi tới cực điểm.
“Nếu như tôi mà biết ai cầm USB, tôi nhất định phải làm thịt hắn!”
Căn hộ 402.
Kiều Bích Ngọc sau khi ăn xong thức ăn ngoài, liền ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, tay phải cầm dao cạo râu của nam, cứ thế mà ngẩn người.
Có chút bực mình, ném dao cạo râu về phía bàn.
Đứng dậy đi xung quanh phòng một chút, càng cảm thấy bực mình, ngẩng đầu, liếc mắt lên trần nhà, trên đó chính là phòng 502.
Cầm lấy điện thoại di động, liền gõ ra một dãy số rất quen thuộc từ trước đây.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không gọi.
Dựa vào đâu mỗi lần đều là cô chủ động tìm anh.
Trời mùa đông nhanh tối, trưa hôm nay cô mới rời giường, bầu trời lập tức tối đen, cơm chiều cũng không muốn gọi người giao tới, cô khoác vội áo lông màu trắng, thay giày sau đó đi ra cửa.
Cô nghĩ sẽ đến nhà ăn của tiểu khu bên cạnh tùy tiện ăn một bát mì, sau đó bắt xe vào thành phố mua một chiếc máy tính xách tay rồi mới trở về.
Vừa ra đến trước cửa, cô liền liếc mắt một cái nhìn về phía kệ TV trên đó có một chiếc USB màu đen, không biết trong đó có gì, có thể là trò đùa dai. Sau khi chuyển qua nhà trọ này cô cũng không mua thêm đồ dùng gì nhiều, ngay cả máy tính cũng không mang, hiện tại muốn xem được USB thì cũng không có biện pháp nào.
Bên trong phòng có hệ thống máy sưởi, vừa ra khỏi cửa liền cảm nhận được chênh lệch nhiệt độ trong ngoài.
Cô nhanh chân bước ra ngoài, đóng cửa lại.
“Cô Kiều, cô đi ra ngoài sao?”
Cô ở tiểu khu này cũng đã được một thời gian cũng biết một số người, một ít bác trai bác gái, đại khái họ chuyển từ vùng khác lên đây, cư dân ở đầu đều rất giản dị thật thà.
Kiều Bích Ngọc không tỏ ra quá nhiệt tình, chính là gật đầu với những người đó: “Đi ra ngoài ăn tối.”
“Đêm nay rất lạnh, gió rất lớn… Cô Kiều, cô ở đây lâu như vậy, tôi cũng chưa từng thấy người nhà của cô, có phải họ đều định cư ở nước ngoài rồi không?”
“Cô đã kết hôn chưa, nếu phụ nữ gặp được người thích hợp nhất định phải biết tranh thủ cơ hội. Tuổi tác cháu gái tôi so với cô cũng không hơn kém bao nhiêu, nó cũng đã làm mẹ của hai
thằng nhóc rồi”
Ra khỏi thang máy, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc rất phức tạp, cúi đầu lẩm bẩm một mình:
“Không, tôi không có con.”