Sáng sớm thứ hai. Mạnh Hành Du ngủ từ đầu giường đến cuối giường, gối đầu cũng bị đá xuống giường, chăn thì cuộn lại như bánh quai chèo, cứ như nếu ôm "cái gối bánh quai chèo" thì ngủ sẽ thơm hơn vậy. Tối hôm qua có cô bạn cùng phòng ngủ mà vẫn nói mớ, chắc thường ngày bị thầy giám thị canh thi xoay hơi bị thảm, nên trong mộng cũng đều là ABCD, thanh âm của cô bạn lại vừa mỏng vừa cao, nửa đêm nghe thấy không mất hồn mới lạ.
Hơn nữa, cô cũng lạ giường, kết thúc quân huấn nửa tháng, từ căn cứ quay về kí túc xá trường học lại là một chỗ mới, làm cô phải tập làm quen với môi trường mới. Ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông, điện thoại lại vang lên vài tiếng, làm Mạnh Hành Du bừng tỉnh lại từ trong mộng, cả mí mắt cũng không mở ra nổi.
Rên hai tiếng, Mạnh Hành Du híp mắt lăn vài vòng trên giường, ngay cả gối đầu và cái gối ôm bánh quai chèo bị cô đã xuống dưới, từ trên cao rơi thẳng xuống, kêu cái rầm. Mạnh Hành Du híp mắt sờ soạng kiếm điện thoại. Đôi mắt gian nam mà mở một con, Mạnh Hành Du vẫn không thấy tên gì, thanh âm nói chuyện cũng mang vẻ khó chịu, ba chữ mà gằn từng chữ một, âm cuối còn kéo thật dài, "Làm, sao, thế--"
Bình luận truyện