Cùng Bùi Noãn bận rộn xong việc công ty thì hai người gọi xe trở lại đại viện, lúc về đã hơn 11 giờ đêm.
Bố Bùi Noãn còn xã giao bên ngoài chưa có về, mẹ Bùi Noãn ở trong phòng khách đắp mặt nạ xem phim, thấy hai người trở về thì nói: “Hôm nay về trễ vậy, mẹ còn tưởng hai đứa không về chứ.”
Mạnh Hành Du lễ phép gọi một tiếng dì.
“Tụi con mà không về chẳng lẽ ngủ ngoài đường sao ạ?” Bùi Noãn cởi giày, thấy trên bàn cơm có đồ ăn khuya dì giúp việc làm, cầm lấy chiếc đũa muốn nếm thử một miếng thì bị mẹ Bùi quát lớn, “Mấy giờ rồi mà còn ăn, bỏ xuống, đó là chuẩn bị cho Du Du đấy.”
Bùi Noãn kêu khổ: “Con có phải là con ruột của mẹ không đó.”
Mẹ Bùi căn bản không dao động với bộ dáng này của cô ấy, dựa vào ghế sô pha, mí mắt cũng không thèm nâng lên, “Có còn muốn dáng người nữa không đây hả? Lỡ mà có biến dạng thì để mẹ xem coi thi nghệ thuật thế nào nhé.”
Mẹ Bùi làm việc ở đoàn văn công, khiêu vũ đã nhiều năm, dáng người chăm vẫn còn y như lúc còn trẻ, bà ấy quản lý dáng người mình rất nghiêm khắc, đối với con gái cũng có tiêu chuẩn như vậy, đặc biệt là biết Bùi Noãn học không được, sau khi thi Đại học phải đi thi nghệ thuật, lúc đó càng khống chế nghiêm khắc việc ăn uống của cô ấy, không cho phép một tí thịt thừa nào cả.
Bản thân Bùi Noãn cũng thích đẹp, ngoài miệng thì oán giận, nhưng trong lòng cũng biết đây là muốn tốt cho mình, mẹ Bùi không cho cô ấy ăn nên cô ấy cũng không nhiều lời, buông đũa ra sô pha ngồi.
Mạnh Hành Du buổi tối đã ăn một đống đồ ngọt với Trì Nghiên nên cũng hơi đói bụng, tay nghề nấu ăn của dì giúp việc ở Bùi gia rất ngon, một đĩa cánh gà chiên Coca làm còn ngon hơn cả nhà mình, cô vốn dĩ muốn ngồi ăn ở bàn ăn miễn phải kích thích Bùi Noãn, ai dè mẹ Bùi đã lâu không gặp cô nên kêu cô ngồi ăn ở bàn trà.
“Du Du à, cháu học ở trường Số Năm có quen không? Sao dì thấy cháu gầy thế này, khuôn mặt nhọn hết cả rồi.”
Quan hệ của Mạnh Hành Du và Bùi Noãn rất tốt, thường xuyên qua nhà nhau chơi rồi ngủ lại, nên cũng không có gì câu nệ.
Có thể là do buổi chiều không duyên cớ cãi nhau với mẹ Mạnh, nên chỉ một câu đơn giản của mẹ Bùi làm trong lòng cô cứ lâng lâng chua xót, hụt hẫng lạ kỳ.
Mạnh Hành Du nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lấy một tờ khăn giấy lau tay, sau đó trả lời: “Dạ quen ạ, đều khá tốt.”
“Trường Số Năm không so được với trường liên kết đâu, chắc học tập áp lực lắm đúng không?” Mẹ Bùi lấy điều khiển từ xa bật nhỏ âm lượng của TV đi, để tiện nói chuyện, “Nhưng thành tích của cháu tốt, nếu là Bùi Noãn nhà dì đến chắc chắn học không vào đâu, kỳ thi tháng lần này của nó chỉ có Ngữ Văn với Tiếng Anh là đạt tiêu chuẩn thôi, nhìn mớ thành tích lộn xộn này này.”
Bùi Noãn nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc, “Bùi nữ sĩ, mẹ cứ thương cao dẫm thấp như vậy sẽ ly gián tình chị em của tụi con đấy.”
Mạnh Hành Du ở bên cạnh cười, “Dạ không, kỳ thi tháng này cháu cũng thi tệ lắm ạ, môn Xã hội chỉ có tiếng Anh là đạt chuẩn thôi.”
“Không sao cả, khoa học Tự nhiên của cháu rất tốt, có câu nói thế nào nhỉ, học giỏi Toán Lý Hoá thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ ai. ” Mẹ Bùi xem Mạnh Hành Du như con gái của mình, nên lời nói cũng thân thiết hơn, “Nhà họ Mạnh của cháu ai nấy học đều rất giỏi, Bùi Noãn và cháu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mà không thể bị hun đúc sự tinh tuý gì cả, đúng là uổng phí mà.”
“Thôi, con là dư thừa mà, hai người cứ nói từ từ đi.” Bùi Noãn từ bỏ, chủ động rời khỏi cuộc nói chuyện này, lên lầu tắm rửa, ngoài miệng còn chêm hai câu, “Rõ ràng là phim điện ảnh ba người, thế mà con trước sau vẫn không có tên họ.”
Mẹ Bùi bị chọc cười, nói với Mạnh Hành Du, “Cháu xem con bé kìa, đúng là kẹo kiệt, ấu trĩ như con nít vậy.”
“Tình cảm mẹ con của hai người tốt quá ạ, cứ như chị em vậy.” Trong lòng Mạnh Hành Du hâm mộ, cười khổ, “Cháu và mẹ cháu đã lâu không nói mấy câu như vậy rồi.”
Ở chung một đại viện cùng là hàng xóm, mẹ Bùi cũng không xa lạ gì với hoàn cảnh Mạnh gia, nghe Mạnh Hành Du nói vậy thì sờ đầu, an ủi cô: “Mẹ cháu và bố cháu nhiều năm đấu tranh cho sự nghiệp cũng không dễ dàng, tính cách bà ấy có hơi hiếu thắng, nhưng trên thế giới này không có người mẹ nào mà không thương con mình cả.”
Mạnh Hành Du buồn rầu “Dạ” một tiếng, “Cháu biết, là cháu không biết cố gắng, không giống anh cháu, cái gì cũng lấy được hạng nhất.”
Loading...
“Cũng không thể nói như vậy, anh cháu là anh cháu, cháu là cháu.” Mẹ Bùi thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của Mạnh Hành Du thì đoán được vài phần nguyên nhân, thử hỏi: “Có phải lại cãi nhau với mẹ cháu không?”
Mạnh Hành Du cúi mặt, thấp giọng nói: “Cháu nói chuyện hơi quá phận, chắc mẹ cháu giận lắm.”
“Vậy nói xin lỗi rồi làm nũng một tí là được, người một nhà không có giận dỗi qua 1 ngày đâu. ” Mẹ Bùi lúc này mới thôi, cũng đến lúc tháo mặt nạ được rồi, nên đứng dậy: “Đêm nay cháu ở cùng Bùi Noãn đi, ngày mai dì kêu dì giúp việc dọn phòng khách cho cháu.”
Mạnh Hành Du đứng lên theo, “Không sao đâu dì ạ, ngày mai cháu về nhà ạ.”
“Cháu cứ khách sáo cái gì, ông bà cháu còn phải hai ngày nữa mới về, cháu cứ ở đây đi, ngày mai đi dạo phố với dì, làm dì hưởng thụ một chút tư vị có hai cô con gái xem nào.”
Trong lòng Mạnh Hành Du ấm áp, gật đầu đồng ý, “Cảm ơn dì ạ.”
“Đứa nhỏ ngốc, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dì ngủ ngon ạ.”
Nói chuyện với mẹ Bùi xong, Mạnh Hành Du do dự, cuối cùng trước khi đi ngủ nhắn tin xin lỗi với mẹ Mạnh.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vốn dĩ muốn nói chuyện đến sáng với Bùi Noãn, ai dè nói tí thì Mạnh Hành Du đã ngủ rồi, vừa đặt lưng xuống là ngủ đến sáng, một đêm không mộng mị, chất lượng giấc ngủ thì tốt miễn bàn.
Buổi sáng Mạnh Hành Du dậy sớm, Bùi Noãn vẫn còn nằm bên cạnh ngủ ngon lành, cô lấy điện thoại qua thấy mẹ Mạnh nửa đêm 3 giờ trả lời tin nhắn của cô, nội dung rất dài, chia làm ba tin gửi cho cô, cô đọc rất chậm rãi.
——“Sai khi con vào cấp 2 thì mẹ rất ít khi dạy đạo lý cho con, con không thích nghe, mẹ cũng không thích nói. Lần này, hai mẹ con chúng ta nói chuyện đều không đúng mực, hôm nay mẹ bình tĩnh lại thì mới cảm thấy mình cũng có chỗ không đúng, nhưng có vài lời mẹ muốn nói với con.”
——-“Có một tác giả người Đài Loan tên là Long Ứng Đài, bà ấy có nói như vầy, ‘Con của mẹ, mẹ bắt con phải cố gắng học hành không phải bởi vì mẹ muốn con đi so thành tích với người khác, mà là, mẹ hy vọng tương lai con sẽ có quyền lợi được lựa chọn, lựa chọn có ý nghĩa, có thời làm làm việc chứ không phải bởi vì cuộc sống mưu sinh. Làm công việc mà có ý nghĩa với con thì con sẽ cảm thấy có thành tựu. Làm công việc mà cho con thời gian, nhưng không lấy đi cuộc sống sinh hoạt của con thì con sẽ có tôn nghiêm. Cảm giác thành tựu và tôn nghiêm cho con sự vui vẻ.’, đây cũng là điều mẹ muốn giáo dục cho con.”
——–“Mẹ và bố con đã nợ anh con rất nhiều, bố mẹ chưa được tham dự mỗi giai đoạn trưởng thành của anh con, lòng mẹ cảm thấy rất áy náy, sau đó lại sinh con ra, mẹ thừa nhận mẹ muốn đền bù tiếc nuối, mẹ vẫn luôn tự hỏi làm một người mẹ phải đối xử với con mình thế nào cho đúng, bây giờ mẹ sẽ cho con điều kiện tốt nhất, mẹ cũng hy vọng con về sau có quyền lợi được lựa chọn, sẽ không phải vì cuộc sống mưu sinh. Mẹ không hy vọng sau này con trưởng thành khi đối mặt với sự bình thường của bản thân, sẽ quay lại hỏi mẹ: ‘Mẹ, vì sao lúc trước mẹ không thúc ép con?’ Mẹ không muốn nghe thấy như vậy. Mẹ cảm thấy làm một người mẹ, thì phải làm hết chức trách giáo dục con cái, có lẽ con sẽ oán mẹ trách mẹ thậm chí hận mẹ, nhưng mẹ vẫn sẽ làm vậy. Đương nhiên, nếu mẹ đã cố gắng nhưng sau này con vẫn cảm thấy sự bình thường, ăn không ngồi rồi mới là niềm vui của cuộc sống thì mẹ không còn lời nào để nói nữa. Bởi vì cuộc sống là của con, con phải phụ trách tự mình chọn lựa. Mà mẹ là mẹ của con, mẹ có trách nhiệm trước khi con lựa chọn nói với con rằng, con đường được lát bằng tri thức sẽ trông như thế nào, ngay cả khi con không thích, nhưng con cứ đến nhìn thử xem.”
Mẹ Mạnh chưa từng một hơi nói với cô nhiều như vậy, Mạnh Hành Du đọc xong từng câu từng chữ, sờ mặt thì đã thấy đầy nước mắt, cô cũng không biết bản thân khóc lúc nào, cũng không biết vì sao mình lại khóc như vậy.
Cô nhớ rất rõ những chuyện khi còn nhỏ, lúc trước cô muốn cái gì mẹ Mạnh cũng cho cả, muốn cái gì là cho cái đó, ít khi hỏi đến thành tích của cô, tất cả mọi người đều nói cô là viên minh châu được cả nhà họ Mạnh nâng niu trên lòng bàn tay, mà ngay cả bản thân cô cũng cho là vậy.
Nhưng sau khi vào tiểu học thì thay đổi, cuộc sống của cô giống như trật quỹ đạo vậy, người mẹ trước giờ luôn dễ nói chuyện đột nhiên trở nên nghiêm khắc và không thông tình đạt lý, cuộc tuần học không xong lớp năng khiếu, làm không xong bài thi thì cuộc sống chỉ còn mỗi việc học mà thôi, Mạnh Hành Du cảm thấy mình bị thất sủng.
Cố tình cô còn có một người anh trai ruột đúng kiểu ‘con nhà người ta’ nữa, Mạnh Hành Chu không chỉ không làm tốt, mà sau khi vào cấp 2, là anh em ruột, ngày lễ tết đều biến thành đối tượng vây quanh của người thân gia đình bạn bè, Mạnh Hành Du không ghen ghét hay hâm mộ nhưng trong lòng cảm thấy hơi bất công.
Từ trước đến giờ, cô không nói ra miệng nhưng trong lòng luôn cảm thấy vậy, bản thân giống như một tài khoản trò chơi mà bố mẹ vứt đi, nhưng cuộc sống lại không phải trò chơi, bọn họ không thể bỏ đi số liệu hay năng lượng của mình, mà chỉ có thể cố gắng cứu vãn. Cho nên mẹ Mạnh thúc ép cô ngày càng chặt, chặt đến nỗi cô thở không nổi, bọn họ chỉ nghĩ muốn một đứa con gái tranh đua, không để bụng xem con gái mình có vui hay không, có nguyện ý hay không.
Nhưng hôm nay cô phát hiện mình sai rồi.
Nếu cuộc sống không phải là một màn trò chơi, vậy tại sao cô chỉ là một tài khoản trò chơi chứ.
Cô vẫn là con gái của bố mẹ, là một người sống hàng thật giá thật.
Bố mẹ thương anh trai không giống với thương cô, phương thức khác nhau, nhưng cân nặng thì giống nhau.
Mạnh Hành Du lau khô nước mắt, cô không có văn hoá như mẹ Mạnh, không thể nói nhiều lời nội hàm như vậy, cô suy nghĩ mãi, cảm thấy vẫn nên nói lời thật lòng nhất.
——“Kỳ thật, con không sợ mẹ mắng con, con chỉ sợ mọi người bởi vì thành tích con không tốt bằng anh con nên không yêu con nữa. Con nói con nỗ lực học thì con sẽ nỗ lực học, mẹ nên tin tưởng con chứ đừng khinh thường con, kỳ thật con của mẹ rất giỏi. Mạnh Hành Chu trước giờ còn chưa từng lấy được hạng nhất cuộc thi báo bảng, anh ấy vẽ tranh xấu muốn chết, về điểm này con trai mẹ không bằng con gái mẹ đâu.”
——-“Còn nữa, con trai mẹ tính cách thì lạnh lùng xa cách, siêu cấp khó hầu hạ, may mắn anh ấy là anh trai con, lại không đổi được quan hệ huyết thống, con và anh ấy tuyệt đối là hai phái đối lập, suốt ngày đánh nhau, cái từ ấy nói sao nhỉ, đúng rồi, gia đình không yên. Con gái mẹ thì không như vậy, con gái mẹ tính cách rất tốt, cực kỳ dễ dỗ dành, tuy rằng lúc chúng ta cãi nhau đều là con dỗ mẹ, nhưng không sao, mẹ là mẹ của con, con thương mẹ cũng không chả sao. Nhưng mẹ cũng phải yêu thương con, ai mà không muốn là một tiểu công chúa chứ.”
——–“Con không cam đoan con sẽ ưu tú được như anh con, nhưng con có thể đảm bảo, con sẽ cố gắng làm tốt nhất hết sức có thể, dù sao con sẽ không làm mẹ mất mặt, để về sau khi nhắc đến con, Mạnh Hành Du, con gái mẹ, mẹ cũng sẽ kiêu ngạo nói một tiếng: Nhìn xem, tiền đồ rộng mở, là tôi sinh đó. Cứ như vậy thôi ạ, con nói xong rồi, con thật sự không thể tìm được nhiều chữ như vậy, nhưng vẫn chia làm ba tin nhắn, có qua có lại, không thua kém mẹ tí nào, cuối cùng, yêu mẹ, moah moah!”
Sau khi nói rõ ràng với mẹ Mạnh xong thì Mạnh Hành Du cảm giác cả người thoái mái hẳn.
Ở nhà của Bùi Noãn ba ngày, rốt cuộc ông bà Mạnh cũng về nhà, kỳ nghỉ Quốc Khánh còn 4 ngày nữa, ở nhà ông bà nội hai ngày, ở nhà bà ngoại 2 ngày, hai bên đều không thể bỏ, đều phải yêu thương cả hai, Mạnh Hành Du sắp xếp rất rõ ràng.
Chớp mắt một cái là hết kỳ nghỉ, chỉ còn lại 1 ngày, buổi chiều phải dọn đồ đạc rồi quay lại trường học tiết tự học buổi tối.
Nhà bà ngoại cách trường số Năm không xa, đi tàu điện ngầm khoảng 5, 6 trạm là tới. Bà ngoại đưa cô đến trạm tàu điện ngầm rồi mới trở về.
Hai ngày nay Mạnh Hành Du bị bà ngoại lôi kéo đi tập thể dục buổi sáng, thức dậy còn sớm hơn gà gáy, cô tìm vị trí trên tàu điện ngầm, ngồi xuống liền thấy mệt rã rời.
Mới vừa nhắm mắt lại thì điện thoại có tin nhắn mới, chuông rung lên không ngừng, Mạnh Hành Du bị đánh thức, không quá tình nguyện lấy điện thoại ra thì thấy là Cảnh Bảo, cô vực dậy tinh thần mở ra xem.
——“Du nhãi con, chị gái tiệm bán mèo bảo hôm nay phải uống thuốc sổ giun, nhưng Tứ Bảo không thích ăn, phải làm sao bây giờ.”
——-“Tứ Bảo chạy khắp nơi, ngay cả anh em cũng bắt không được.”
——-“Du nhãi con ơi Du nhãi con, cứu mạng cứu mạng!!!!!”
——-“Tứ Bảo muốn phá nhà! Anh em cũng bị Tứ Bảo đánh, Du nhãi con, sao chị không để ý tới em. QAQ”
—–“Anh em có phải bị bệnh cuồng mèo? Tự nhiên khi không đi học tiếng mèo kêu……”
——-“Du nhãi con ơi, em không tìm thấy Tứ Bảo, nó trốn mãi không chịu ra, thuốc còn chưa có ăn nữa.”
“……”
Bệnh cuồng mèo là cái quần gì thế!!!
Cơn buồn ngủ của Mạnh Hành Du bị đánh bay, cô lười đánh chữ, nên trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
——–“Trước dỗ Tứ Bảo đã, chờ nó bình tĩnh rồi lại lừa nó ăn.”
Cảnh Bảo trả lời rất nhanh, cũng là tin nhắn thoại, Mạnh Hành Du lấy tai nghe trong cắp sách đeo lên nghe, mở tin nhắn ra thì lại thấy là giọng của Trì Nghiên.
——-“Cậu ở đâu? Bằng không cậu đến giúp đỡ với, tôi không có cách, căn bản không bắt được.”
Có lẽ là bị Tứ Bảo quậy quá thảm, giọng nói còn mang theo chút hổn hển, lộ ra một cảm xúc vô lực mãnh liệt làm Mạnh Hành Du nghe xong liền muốn cười.
—–“Tôi đang trên tàu điện ngầm, để tôi qua, cậu gửi định vị đây.”
——“Được.”
Nói xong, Trì Nghiên gửi định vị qua đây, Mạnh Hành Du cũng rất quen thuộc với địa chỉ này, là cùng công ty xây dựng với chung cư Lam Quang Thành kia, là một khu dân cư xa hoa ở Nguyên Thành.
Vừa lúc trạm tiếp theo là trạm trung truyển, Mạnh Hành Du lấy hành lí rồi đổi qua tuyến số 5.
Đi hết 7 trạm, đi ra khỏi tàu điện ngầm cỡ 5 phút thì đến cửa tiểu khu, bảo an tiểu khu ở đây quản lý rất nghiêm khắc, không ai được cho phép vào, Mạnh Hành Du gọi điện thoại cho Trì Nghiên, không tới hai phút thì thấy anh chạy ra, áo len trắng và quần mặc nhà, rất có bộ dáng ở nhà.
Nhưng vẫn rất đẹp trai.
Mạnh Hành Du nhân lúc người chưa đến gần thì nhìn nhiều thêm vài lân.
Trì Nghiên đi tới, thuận tay cầm lấy hành lý trên tay của Mạnh Hành Du, cô liếc mắt thấy trên mu bàn tay của anh có mấy vệt hồng, theo bản năng nắm lấy cổ tay anh, còn kéo đến nhìn: “Bị Tứ Bảo cào sao?”
“Đúng vậy.” Trì Nghiên chỉ vào cái mũi của mình, có hơi tức giận: “Còn đánh một quyền lên mặt tôi nữa, tính tình đúng là đỏng đảnh.”
Mạnh Hành Du nhịn không được cười, “Thì ra cũng có việc cậu không trị được nha.”
“Cậu đây là vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ sao?
“Tất nhiên phải tính vào rồi.” Mạnh Hành Du đi theo Trì Nghiên vào thang máy, vài ngày không gặp anh, giờ nhìn thấy lại có cảm giác mới mẻ, “Cậu có phải lại cao lên rồi không?”
Trì Nghiên buồn cười nhìn cô, “Sao không bảo là cậu biến thành lùn hơn đi?”
Mạnh Hành Du trừng mắt liếc nhìn anh, “Sao có thể, tôi không có khả năng biến lùn đâu, hồi Quốc Khánh tôi ăn nhiều đồ ăn lắm ấy.”
“Đồ ăn trong 16 năm của cậu cũng đâu có ít, đừng có trách đồ ăn chứ.”
Mạnh Hành Du nhìn về gương bên trong thang máy, cô đứng sóng vai với Trì Nghiên, nhưng bờ vai cô lại không chạm đến của anh, chỉ đứng ở vị trí trên ngực một chút.
Một chút cảm giác cp tình nhân cũng không có, cứ như là ông bố dẫn theo con gái vậy.
“Có gì mà kỳ quái chứ? Cũng đều ăn ngũ cốc nguyên hạt, dựa vào cái gì mà cậu 1m87, còn tôi chỉ có 1m6 chứ?” Mạnh Hành Du bất mãn nói.
Trì Nghiên nhướng mày, như là đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, cuối cùng trả lời: “Có thể do tôi lớn lên quá đẹp chăng.”
Cửa thang máy mở ra, Trì Nghiên bỏ tay vào túi quần thong dong đi vào, Mạnh Hành Du đuổi kịp phía sau, nghe thấy anh nói xong câu kia thì lập tức châm chọc, “Không phải chứ Trì Nghiên, sao trước kia tôi không phát hiện cậu là người không biết xấu hổ vậy chứ?”
“Bây giờ phát hiện cũng không muộn.” Trì Nghiên lười nhác trả lời. Anh ra cửa không cầm theo chìa khoá, nên trực tiếp đứng ở ngoài gọi, “Cảnh Bảo, mở cửa——-!”
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân, vài giây sau, cửa được mở ra, Cảnh Bảo bên trong thò cái đầu ra, thấy Mạnh Hành Du phía sau Trì Nghiên thì vui vẻ mở cửa rồi giơ hai tay lên, “Du nhãi con, chị tới rồi——!”
Mạnh Hành Du có một khoảng thời gian không gặp Cảnh Bảo, hình như thằng bé được nuôi đến mập hơn tí rồi, hôm nay mặc áo ngủ rộng hình con gấu cực kỳ đáng yêu, cô ngồi xổm xuống cũng giang hai tay ra, chuẩn bị đón một cái ôm này, “Cảnh Bảo——!”
Ai dè nửa đường bị chặn lại.
Trì Nghiên bắt lấy cổ áo phía sau của Cảnh Bảo, trực tiếp xách người vào trong nhà, Cảnh Bảo ở trong tay anh không vui vẻ, “Anh làm gì thế, đừng có quan tâm đến em, thật mất mặt mà.”
“Con gái là không thể tuỳ tiện ôm được.”
Trì Nghiên buông Cảnh Bảo ra, mở tủ giày lấy đôi dép lê Trì Sơ còn chưa có mang ra, đặt bên chân của Mạnh Hành Du, “Vào đi.”
Mạnh Hành Du khom lưng đổi giày, thuận tiện đánh giá nhà của anh một cái.
Trong nhà trang trí theo phong cách điền viên, lấy màu sáng làm chủ, sạch sẽ ngăn nắp, ánh mặt trời chiếu vào, chỉ là phòng khách hơi lộn xộn, ban công còn đổ một cái bồn hoa, chắc là vừa rồi cho Tứ Bảo ăn thuốc thì làm đổ.
“Anh không phải nói em là con nít sao?” Cảnh Bảo không phục, hỏi lại.
Trì Nghiên nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: “Con nít thì làm sao?”
“Du nhãi con là bạn của em, em có thể ôm, không có khoảng cách nam nữ.” Cảnh Bảo nói.
Trì Nghiên đi vào phòng bếp rót một ly nước rồi đặt lên bàn trà, “Không được, em cho dù nhỏ cũng là con trai.”
Cảnh Bảo bị anh nói đến không phản bác lại được, chu miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cho nên anh cũng không thể ôm sao?”
“Không thể.” Trì Nghiên rất có nguyên tắc, làm anh trai thì phải làm gương tốt.
Tính trẻ con của Cảnh Bảo nổi lên, một hai phải hỏi cho ra lẽ, “Vậy thế nào mới có thể ôm?”
Mạnh Hành Du uống một hớp nước, cảm thấy đối thoại của hai anh em khá thú vị, không nhịn được chen vào một câu, “Yêu đương thì có thể ôm một cái nha.”
Cảnh Bảo cái hiểu cái không gật đầu, bản lĩnh suy một ra ba lại cao thêm một bậc, “Vậy anh muốn yêu đương với Du nhãi con không?”
Trì Nghiên cùng Mạnh Hành Du đều sửng sốt.
Mạnh Hành Du là chột dạ, còn Trì Nghiên không biết là cái gì.
Cô nghĩ về việc Trì Nghiên làm trò trước mặt con nít nói không, thì chi bằng mình tự nói thì tương dối có mặt mũi hơn, vì thế mở miệng, “Anh em sẽ không yêu đương đâu.”
“Ồ, anh đúng là đáng thương mà.” Cảnh Bảo nhảy nhót đến bên người Mạnh Hành Du ngồi, nề nếp nói: “Cả đời này anh cũng không ôm được con gái.”
Mặt của Trì Nghiên bây giờ chính là cái trình độ đen đến mức là dùng mắt thường cũng có thể thấy, còn Mạnh Hành Du thì ôm bụng cười không dứt.
Cảnh Bảo đi đến bàn trà cầm một quả quýt đưa cho Mạnh Hành Du, cười đến híp mắt, “Anh không yêu đương với Du nhãi con, vậy Cảnh Bảo và Du nhãi con yêu đương, sau đó chúng ta có thể ôm một cái rồi.” Cảnh Bảo cảm thấy logic của mình không có gì sai, nhìn về phía Trì Nghiên, bộ dáng vẻ mặt cầu được khen ngợi, “Anh thấy em nói có đúng không?”
Trì Nghiên: “…….”