Thấy Hạ Cần nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạnh Hành Du, Trì Nghiên đứng bên cạnh, nhẹ giọng bổ sung: “Thầy Hạ, Chủ nhiệm nói bọn em yêu sớm.”
Hạ Cần nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu giải thích với Chủ nhiệm Giáo dục, “Chủ nhiệm, chỉ là hiểu lầm thôi, hai em ấy không có yêu sớm đâu.”
Chủ nhiệm Giáo dục xụ mặt, sao có thể coi một câu như vậy là xong: “Thầy nói không có là không có sao? Thầy là Chủ nhiệm lớp mà chẳng có trách nhiệm gì cả, học sinh còn trẻ không thể đi nhầm đường được, chúng ta là thầy giáo phải dẫn đường cho đúng đắn.”
Mạnh Hành Du mỗi lần nghe giọng mấy người làm quan chức như vậy thì đều hạn hán lời, nhưng ngại mặt mũi của Hạ Cần nên không có nói lại.
Hạ Cần đi đến đứng trước mặt hai học sinh, rất có ý tứ bao che. Nghe Chủ nhiệm nói xong thì không nhanh không chậm nói: “Chủ nhiệm nói rất đúng, nhưng tôi là Chủ nhiệm lớp của hai em ấy. Nếu Chủ nhiệm nói hai em ấy yêu sớm, không biết có chứng cứ gì không? Chúng ta là giáo viên thì phải khuyên bảo học sinh, cũng phải nói có sách mách có chứng, giáo dục là cả một quá trình, chứ không phải là cuộc thi phân thắng thua đâu.”
Chủ nhiệm Giáo dục như nện một đấm vào bông: “Thầy nói như vậy ý là người làm Chủ nhiệm như tôi là không đúng sao?”
Hạ Cần lắc đầu, vẫn cười khiêm tốn, “Tôi không có ý này, tôi là đang nhắc nhở bản thân mình, tôi và học sinh lớp 10 đều là người mới đến, Chủ nhiệm nếu rất để bụng lớp sáu của chúng tôi, vậy tôi và mất em ấy đều nguyện ý khiêm tốn nghe thầy dạy dỗ.”
“Hai em ấy một nam một nữ đi chung thân thiết, tôi thấy rõ ràng, cho dù không có yêu sớm thì cũng có manh mối này!!!!”
Hạ Cần lại mở miệng, thái độ cứng rắn hơn: “Chúng ta làm thầy nếu tuỳ tiện chụp mũ cho học sinh như vậy, không chỉ thương tổn đến học sinh mà còn tổn hại danh dự trăm năm danh giáo của trường Số Năm, Chủ nhiệm nói cho cẩn thận.”
“Hạ Cần thầy——-”
“Chủ nhiệm, chúng ta vào văn phòng nói chuyện đi.” Hạ Cần xoay người nói với hai học sinh, “Hai em về phòng học trước đi, đừng để trễ giờ học.”
Mạnh Hành Du vẫn luôn cảm thấy tính tình của Hạ Cần tốt, tốt như một quả hồng mềm vậy, chút sức chiến đấu cũng không có cho nên mới bị lãnh đạo làm khó dễ, ở lớp học cũng không có uy tín gì.
Nhưng mấy lời nói vừa rồi một chút cũng không giống như quả hồng mềm, ít nhất mấy năm cô đi học cũng chưa thấy qua giáo viên nào dám nói chuyện với Chủ nhiệm Giáo dục như vậy, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhưng rất có uy lực.
Chủ nhiệm lớp Hạ Cần này, đúng là bị đám học sinh đánh giá thấp mà.
Lúc gần đến phòng học, Mạnh Hành Du mới hồi phục tinh thần, giật nhẹ cổ tay áo của Trì Nghiên: “Cậu nói Chủ nhiệm có thể vừa giận lên liền đuổi cổ Cần ca luôn không?”
Trì Nghiên bật cười, giải thích nói: “Không đâu, ông ấy không có quyền lớn vậy đâu, giáo viên trường công đều trong danh sách biên chế của Sở Giáo dục, sao dễ dàng mất chén cơm như vậy được.”
Mạnh Hành Du lúc này mới yên tâm, “Vậy là tốt rồi, Cần ca là một giáo viên tốt, tuyệt đối không thể đi được.”
Càng nghĩ đến mấy lời nói kia của Hạ Cần thì Mạnh Hành Du càng hăng hái, còn có chút cảm động nữa, sau khi ngồi xuống bèn cảm khái rất nhiều với Trì Nghiên: “Giáo viên Toán học như Cần ca nhưng tài ăn nói không hề kém Hứa tiên sinh nha, cái gì mà ‘giáo dục là một quá trình, không phải cuộc thi phân thắng thua’, nghe mấy lời này vừa ngầu vừa cứng, cho dù có đánh chết tôi cũng không nói nên lời.”
Trì Nghiên mở cuốn sách bài tập đã làm xong, vuốt sách cho phẳng, thuận tiện trả lời, “Cậu nói đúng.”
“Đúng không đúng không, tôi ngay lập tức bắt được trọng điểm mà, tuy rằng tôi không nói nhưng năng lực hiểu biết của tôi vẫn không tồi nha.”
Trì Nghiên đẩy mắt kính, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, “Không có, ý tôi là cậu rất hiểu bản thân mình đó.”
“……Trì Nghiên, tổ sư cậu.” Mạnh Hành Du thấp giọng mắng một câu.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, một vài người ở lại trễ hơn 1 tiếng để hoàn tẩy bảng đen cho xong.
Tần Thiên Nghệ vẫn còn ngứa mắt Mạnh Hành Du, trong quá trình làm cũng hai ba lần nói móc Mạnh Hành Du, nhưng cô vẫn tập trung pha màu không thèm phản ứng, nên có lẽ cô ta cảm thấy không hứng thú nữa, sau đó cũng yên tĩnh như gà.
Sau khi tẩy xong một góc bảng đen, Mạnh Hành Du ném cây bút vẽ vào trong thùng nước nhỏ bên chân, trước chạy đến trước bục giảng nhìn, rồi cực kỳ vừa lòng nói, “Hoàn hảo, kết thúc công việc thôi.”
“Đi đi, trở về tắm cái, tay của tớ tẩy muốn đau luôn rồi.”
Sở Tư Dao như được đại xá, ném bút vẽ xuống đi ra ban công rửa thuốc màu dính trên tay.
Trì Nghiên đi đến bên cạnh Mạnh Hành Du, nhìn chằm chằm chỗ trống của nhân vật trên bảng đen, hỏi: “Khối màu sắc kia rất nhiều, phân công thế nào đây?”
Loading... Trên tay của Mạnh Hành Du đầy thuốc màu nên cũng không tiện sờ điện thoại để xem hình, chỉ có thể nhớ lại đại khái một chút, sau đó nói: “Còn có ba ngày, để tôi tự làm cũng được, khối màu cũng không dễ chia, là màu gradient.”
Trì Nghiên hiểu rõ gật đầu, “Vậy thì Sở Tư Dao và Tần Thiên Nghệ không cần ở lại trường cuối tuần nữa.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, giương mắt nhìn anh, “Cậu không hỏi tôi có thể vẽ xong không liền thả bọn họ đi sao?”
“Người tài giỏi thường nhiều việc.”
“Lỡ như tôi khoác lác thì sao?”
Trì Nghiên nghiêng người nhìn cô, không chút khách khí nói: “Vậy chính mình tự lăn lại đi.”
Mạnh Hành Du không giận nhưng cười, “Lớp trưởng giao chuyện này, đương nhiên không thể khoác lác rồi.”
Tóm lại trong ngoài lời nói của Trì Nghiên đều là tin tưởng cô, phần tín nhiệm này làm tâm tình của cô vô cùng thoải mái.
Trì Nghiên quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, thấy cũng đã trễ giờ rồi, nói: “Hôm nay xem như xong đi, còn 1 tiếng nữa là tắt đèn rồi.”
Tần Thiên Nghệ rửa tay ở ban công xong đi ra thì nghe thấy Trì Nghiên nói chuyện, đi tới chủ động đề nghị, “Mọi người vất vả rồi, tớ mời mọi người ăn khuya nhé.”
“Không cần đâu, trễ rồi.” Trì Nghiên từ chối rất kiên quyết, nghĩ xong lại bổ sung thêm một câu, “Đúng rồi còn có, cuối tuần cậu và Sở Tư Dao không cần ở lại trường đâu, về nha đi.”
Sở Tư Dao cầu còn không được nữa là, “Cảm ơn lớp trưởng.”
Sắc mặt của Tần Thiên Nghệ không quá đẹp, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Không phải còn nhiều chỗ cần làm lắm sao? Cậu và Mạnh Hành Du hai người lo liệu không hết quá nhiều việc được, để tớ ở lại để giúp đỡ hai người.”
Trì Nghiên mở miệng nói ba chữ, “Không sao.”
Hoắc Tu Lệ đi vào, đứng ở cửa thúc giục Trì Nghiên, “Thái Tử cậu có đi không hả? Tớ con mẹ nó đói muốn ngủm tỏi rồi này.”
“Để tớ đi rửa tay.”
Trì Nghiên đi ngang qua bên người Tần Thiên Nghệ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí, trực tiếp đi ra ban công.
Tần Thiên Nghệ xoa mặt, lúc đi ra phòng học ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
Hoắc Tu Lệ đã thành tinh, chỉ bằng ánh mắt là có thể bổ não ra cả một câu chuyện xưa, chờ Trì Nghiên từ ban công đi vào, thấy phòng học không có người ngoài thì trực tiếp trêu chọc, “Thái Tử à, cậu đúng là tàn nhẫn nha, con gái người ta sắp khóc cả rồi kìa, đôi mắt hồng ngay cả tớ cũng đau lòng nè.”
Trì Nghiên về chỗ ngồi lấy hai cuốn sách và cây bút, như không đến mình mà nói, “Người còn chưa đi xa, cậu còn có cơ hội đó.”
Hoắc Tu Lệ cũng chỉ nói ngoài miệng thôi, “Không phải đồ ăn của tớ, tớ cũng chả muốn gây hoạ đâu.”
Trì Nghiên tắt đèn khoá cửa, bốn người đi một đường ra khỏi khu dạy học, lúc đến dưới lầu, Hoắc Tu Lệ nhiệt tình mời, “Cùng đi chung đi, tớ bao, ăn cái gì cũng được.”
Mạnh Hành Du lắc đàu uyển chuyển từ chối, “Hai người cứ đi đi, tôi không có đói bụng.”
Sở Tư Dao cũng không thân với hai người, nên càng không muốn đi, “Tôi cũng vậy.”
“Được rồi, vậy lần sau vậy, ngày mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.”
Hoắc Tu Lệ đói muốn chết, kéo Trì Nghiên đi ngay.
Trên đường về ký túc xá, Sở Tư Dao cứ muốn nói lại thôi, Mạnh Hành Du bị tầm mắt của cô ấy làm dở khóc dở cười, chủ động khơi mào câu chuyện, “Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Sở Tư Dao kéo tay Mạnh Hành Du, thò lại gần nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ở phòng học, Trì Nghiên có tính là từ chối Tần Thiên Nghệ không?”
Mạnh Hành Du chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa: “Cậu ấy đã hẹn trước với Hoắc Tu Lệ rồi, từ chối cũng bình thường thôi mà, thứ tự đến trước đến sau chứ sao.”
Sở Tư Dao lắc đầu: “Tớ không phải nói vụ ăn khuya đâu, cậu không cảm thấy ý tứ đó của Trì Nghiên là từ chối Tần Thiên Nghệ sao? Không chỉ không đi ăn khuya, mà ngay cả cuối tuần cũng không cần ở lại. Tớ đúng là mừng muốn chết, nhưng Tần Thiên Nghệ lại không nghĩ như vậy, cậu ta khẳng định cực kỳ muốn ở lại đó, Trì Nghiên sao không hiểu được ý của cậu ta chứ? Nam sinh cũng không đến mức vô tư vậy đâu.”
Mạnh Hành Du phát hiện tuy Sở Tư Dao học hành không giỏi lắn nhưng mấy chuyện vặt bát quái này coi đúng chuẩn, cô lộ ra vài phần ý cưới, trêu chọc nói: “Dao Dao à, cậu không nên học ở trường đâu, đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Sở Tư Dao nghe không hiểu: “Tớ không ở trường thì ở đâu chứ?”
Mạnh Hành Du nhịn cười, nề nếp nói: “Đến văn phòng mai mối đi, nói không chừng cậu có thể một đêm thành danh đó.”
Đôi mắt của Sở Tư Dao trừng lớn, cười mắng: “Mạnh Hành Du, đúng là quá đáng.”
Hai người vừa nói vừa cười về ký túc xá, vừa đến hành lang thì thấy cửa phòng ký túc xá mở ra, bên trong còn có tiếng người nói chuyện, nghe ra cũng không ít người.
Sở Tư Dao trao đổi ánh mắt với Mạnh Hành Du, hai người chầm chậm đi qua, đứng ở cửa thấy trong ký túc xá có bốn bà dì. Còn Thi Kiều thì như tiểu công chúa ngồi ở ghế trên, sai hết cái này đến cái kia.
Trần Vũ đứng ở một góc ký túc xá, lẳng lặng nhìn hết thảy, không nói một lời.
Sở Tư Dao thấy giường của Thi Kiều dọn chỉ còn lại tấm ván gỗ, thì nhịn không được hỏi, “Đã khuya rồi cậu còn làm gì thế?”
Thi Kiều cũng dự đoán được Mạnh Hành Du cũng ở, đâu không thèm quay lại mà tức giận nói: “Dọn phòng, về sau tôi mới không thèm ở chung với mấy người.”
Trường Số Năm quy định học sinh phải ở trong ký túc xá trường, ngoại trừ lớp 12 hay thân thể có tình huống đặc thù gì đó, bằng không sẽ không được học ngoại trú.
Thi Kiều làm lớn như vậy, chỉ có cái phòng ký túc xá mà cũng gọi cả bốn bà dì tới, chắc sợ người khác không biết cậu ta dọn đi không bằng, có lẽ cũng đã nói với bên trường học rồi.
Sở Tư Dao tuy rằng tò mò vì sao cậu ta dọn đi, nhưng hiển nhiên kết quả này càng làm cô ấy vui vẻ, nếu không phải bận tâm về sau vẫn còn chung lớp, thì giờ khắc này chắc đã nhảy dựng lên khua chiên gõ trống ăn mừng một phen rồi.
Mạnh Hành Du có thể đoán ra vài phần nguyên nhân vì sao cậu ta đột nhiên dọn ra ngoài, chỉ là cô sẽ không nói, còn Thi Kiều càng sẽ không.
Trong phòng lung tung rối loạn, khắp nơi đều là chật cứng đồ đạc, ngay cả chỗ để chân cũng không quá, Mạnh Hành Du chỉ đơn giản đứng ở cửa, không mặn không nhạt nhắc nhở một câu, “Vậy cậu dọn dẹp cho lẹ đi, đừng có ảnh hưởng tụi tôi nghỉ ngơi.”
Thi Kiều vốn muốn nói lại vài câu, nhưng nhớ tới người chị họ vẫn còn đang đeo thạch cao thì nuốt mấy lời đó lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không dám nhiều lời thêm nữa.
Sau khi tan học ngày thứ sau, Trì Nghiên và Mạnh Hành Du ở lại làm báo bảng, một người tô màu một người viết chữ, ai cũng không nói chuyện với ai.
Mạnh Hành Du tô xong một phần bố cục, lại nhìn không mấy vừa lòng, đứng ở trên bàn nhìn xuống Trì Nghiên một hồi, sau đó mở miệng sai anh, “Lớp trưởng, cậu đến bục giảng nhìn xem, chỗ này màu sắc có phải pha đậm quá không.”
Trì Nghiên viết xong một chữ ở cột này, ngẩng đầu nhìn: “Không đậm đâu, rất hợp.”
Mạnh Hành Du duỗi tay chỉ sau bục giảng, lặp lại: “Nơi này gần quá không nhìn được đâu, cậu mau lên bục giảng nhìn xem.”
“Cậu sai tôi đúng là thuận miệng nhỉ.” Trì Nghiên buông bút, ngoài miệng thì oán giận nhưng hành động cũng không trì hoãn.
“Đây đều là vinh dự của lớp, còn có Cần ca nữa.” Mạnh Hành Du cười nói.
Mạnh Hành Du nhảy từ trên bàn xuống, thấy mắt kính của Trì Nghiên còn đặt trên ghế, giơ lên gọi anh, “Cậu không đeo mắt kính thì nhìn thế nào được, cầm đeo vào đi.”
“Tôi không bị cận đâu.” Trì Nghiên đứng ở trên vục giảng, quan sát bảng đen bài giây, sau đó đánh giá đúng trọng tâm, “Không đậm, tiếp tục tô đi.”
Mạnh Hành Du không tin, buông tay xuống rồi đi lên nhìn, phát hiện thấu kính thật sự không có số độ, là kính phẳng.
“Cậu không cận thị thì mang kính làm gì chứ?” Mạnh Hành Du nhìn chằm chằm Trì Nghiên, nghi ngờ hỏi, “Không phải cậu muốn giả vờ mạnh mẽ chứ?”
Trì Nghiên nghe xong thì “A” một tiếng thật dài, ngay cả dấu chấm câu cũng không nói.
Mạnh Hành Du dài giọng cảm thán, “……Không nghĩ tới cậu chính là loại lớp trưởng này nha.”
Trì Nghiên rút một tờ khăn giấy ướt trên bàn, lấy mắt kính ở trong tay Mạnh Hành Du lại, vừa lau tròng kính vừa nói, “Em tôi nói tôi không đeo kính thì nhìn hung dữ lắm.”
Lúc Mạnh Hành Du nhìn thì tròng kính rất sạch sẽ, căn bản không cần phải lau, chỉ là tay anh quá đẹp, có việc lau tròng kính thôi mà đã là cảnh đẹp ý vui rồi.
Mạnh Hành Du hỏi lại anh, “Vậy sao cậu không chọn gọng màu đen đó?”
“Thằng bé nói xấu, giống tên ngốc vậy, làm giảm giá trị nhan sắc xuống.” Trì Nghiên trả lời.
Mạnh Hành Du cười ra tiếng, “Em cậu bao nhiêu tuổi rồi? Thẩm mỹ đúng là không tệ nha.”
Trì Nghiên, “Chín tuổi.”
Trì Nghiên vo khăn giấy ướt thành một cục, rồi duỗi tay ném vào thùng rác, sau đó nhìn trái nhìn phải mắt kính lần nữa, xác nhận tròng kính đã khô thì lúc này mới vừa lòng đeo lên.
Mạnh Hành Du tỉ mỉ đánh giá anh một phen, cuối cùng vỗ vai anh, chân thành nói: “Kỳ thật cậu không đeo nhìn đúng là hung dữ thiệt, nhưng đeo vào lại là mặt người dạ thú, trái phải cũng chả phải thứ gì tốt, nên thôi kệ đi.”
Trì Nghiên: “……”
Bên ngoài sắc trời đã tối, người trong khu dạy học đều đã đi hết, hai người mới sực nhớ ra vẫn còn chưa ăn cơm, nên mới dọn dẹp một chút ra khỏi trường học kiếm đồ ăn bên ngoài.
Lúc đi đến cổng trường, điện thoại trong túi của Trì Nghiên rung lên, Mạnh Hành Du dừng bước lại, “Cậu nghe máy trước đi rồi thảo luận ăn cái gì.”
Trì Nghiên “ừ” một tiếng, lấy điện thoại ra, sau khi nhìn tên hiện lên trên điện thoại thì đi sang bên cạnh vài bước mới nghe máy.
Vòng bạn bè của Mạnh Hành Du không có mấy người, Trì Nghiên nghe xong điện thoại thì đi đến thảo luận với Mạnh Hành Du, “Em tôi muốn đến đây, nếu không cậu đi ăn cơm trước đi, tôi đón em ấy về rồi đi tìm cậu.”
“Không sao, cùng đi đi, tôi cũng không phải rất đói.” Mạnh Hành Du cất điện thoại, hỏi: “Tài xế nhà cậu đưa em cậu đến đây sao? Hay đến chỗ nào?”
Trì Nghiên: “Không phải, là chị của tôi đưa, sắp đến rồi, chỉ còn một đèn xanh đèn đỏ nữa thôi.”
Trì Nghiên nhăn mày, tựa hồ có chuyện muốn nói lại không tiện mở miệng, Mạnh Hành Du phản ứng lại, tưởng bản thân mình ở đây không tiện, nên nhanh chóng mở miệng, “Cậu có việc thì đi trước đi, hôm nào lại cùng nhau ăn cơm.”
“Không có việc gì, đi cùng đi.”
Chuyện muốn nói quá nhiều, Trì Nghiên trong nhất thời không bắt được trọng điểm, thấy phía trước có chiếc xe quen thuộc đang chạy đến, anh đành phải chọn điểm mấu chốt nhất nói với Mạnh Hành Du, “Em tôi……..Tình huống có chút đặc thù, em ấy sợ người lạ, cậu đừng có so đo với thằng bé.”
Mạnh Hành Du cái hiểu cái không, muốn hỏi gì đó nhưng người đã đến rồi.
Một người phụ nữ mặc tây trang bước xuống từ chiếc xe Audi màu trắng, trang điểm rất sành sỏi, ập vào một khí tràng của nữ cường nhân.
Mạnh Hành Du còn đang đánh giá thì Trì Nghiên đã đi lên, gọi một tiếng chị.
Trì Sơ chú ý tới Mạnh Hành Du đứng bên cạnh, sửng sốt vài giây, sau đó sắc mặt khôi phục bình thường, chỉ hỏi: “Đây là?”
“Bạn học của em, Mạnh Hành Du.” Nói xong, Trì Nghiên nhìn về phía Mạnh Hành Du, giới thiệu với cô, “Đây là chị của tôi, Trì Sơ.”
Mạnh Hành Du cười gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào chị.”
“Chào em.” Trì Sơ cũng cười với cô, cảm giác cũng không phải khó ở chung.
“Cảnh Bảo đâu rồi ạ?” Trì Nghiên hỏi.
“Đang ngủ ở ghế sau đó, buổi chiều em ấy ở nhà chơi trò ghép hình nên mệt, lại không ngủ trưa, vừa nghe em nói cuối tuần không về nhà thì nằng nặc đòi đến ở với em.”
Trì Sơ mở cửa sau xe, muốn đánh thức em ấy dậy thì Trì Nghiên đã nhanh hơn cô ấy một bước, “Để em.”
Trì Nghiên khom lung vào cửa xe sau, tay chân nhẹ nhàng ôm Cảnh Bảo ra, thằng bé ngủ không sâu, dụng chút liền tỉnh.
Cảnh Bảo giãy hai lần, không quá thích bị anh trai ôm, nhỏ giọng nói: “Không cần…….Ôm…..Em……..Em tự mình đi được.”
Trì Nghiên cười, cũng không miễn cưỡng em ấy, lại thả em ấy trên chỗ ngồi, sau đó để thằng bé tự xuống xe.
“Bạn của anh cũng ở, Cảnh Bảo ra chào hỏi với chị ấy một tiếng có được không?”
Vừa nghe có người lạ, động tác của Cảnh Bảo liền cứng đờ, giây tiếp theo lại lùi về trong góc ghế sau, cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn, “Không…..Không muốn……Không đi đâu…….”
“Trì Cảnh, em như vậy rất không lễ phép.” Trì Nghiên cũng không dỗ dành, chỉ trầm giọng nói.
Cảnh Bảo không nói một lời, ôm đầu gối bộ dạng cực kỳ uất ức.
Trì Sơ mềm lòng, nhịn không được mở miệng khuyên, “Nếu không thôi bỏ đi, chị đưa em ấy lên trước…..”
“Không thể cứ luôn chiều em ấy vậy được, chị không phải còn có cuộc họp sao? Chị cứ bận việc của chị đi.”
Trì Nghiên không có nửa bước nhượng bộ, đi ra khỏi ghế sau, nói với Cảnh Bảo, “Chọn một trong hai, hoặc là tự mình xuống xe đi theo anh, hai là đi về với chị.”
Cảnh Bảo vẫn không nói lời nào.
Trì Nghiên xoay người phải đi, nói với Trì Sơ, “Chị đưa em ấy về đi.”
Vừa dứt lời trong nháy mắt, Mạnh Hành Du thấy một cậu nhóc đi ra từ ghế sau của chiếc xe Audi, vẫn còn đầu thu nhưng bạn học nhỏ đã mặc áo lông, trên mặt còn đeo khẩu trăng, nhìn giống y như người tuyết vậy.
“Anh ơi, em không về đâu.” Cảnh Bảo ôm lấy chân của Trì Nghiên, chết sống không chịu buông tay.
Trì Nghiên đè lại đầu của thằng bé, xoa nhẹ hai cái rồi vỗ lưng em ấy, “Đi qua chào hỏi với chị đứng bên kia đi.”
Cảnh Bảo thử làm nũng, “Anh à……”
Trì Nghiên hoàn toàn không dao động, “Nhanh đi.”
Hai người giằng co hơn một phút, Cảnh Bảo thấy anh trai mềm cứng không ăn, không tình nguyện buông chân anh ra, đi đến trước mặt của Mạnh Hành Du.
Càng đến gần, Mạnh Hành Du càng nhìn rõ khuôn mặt của bạn học nhỏ, dưới đôi mắt bị khẩu trang che lại, nhưng chỉ cần nhìn mặt mày, cũng biết không thua kém gì anh trai ruột Trì Nghiên.
Ngũ quan như khắc như đúc từ một khuôn, bạn học nhỏ giống như phiên bản nhi đồng hành tẩu của Trì Nghiên.
Mạnh Hành Du ngồi xổm xuống, cười với bạn học nhỏ, “Chào em, chị phải xưng hô thế nào đây?”
Cảnh Bảo nhút nhát sợ sệt, cách ba bước trước mặt Mạnh Hành Du, qua nửa phút mới rũ đầu nói, “Cảnh Bảo……Em gọi là Cảnh Bảo.”
“Trùng hợp quá, chị gọi là Du nhãi con.” Mạnh Hành Du thấy đứa bé này khác những đứa bé khác, nên thử tới gần em ấy, thấy em ấy không lui về sau, mới tiếp tục nói, “Chúng ta đúng là có duyên phận, chị cũng có anh trai đó.”
Cảnh Bảo ngẩng đầu, có lẽ bởi vì bộ dáng thuần lương của Mạnh Hành Du làm trẻ con không có cảm giác phòng bị, em ấy thử nói chuyện với cô: “Vậy anh của chị…….Gọi là gì……”
Mạnh Hành Du thấy mũ của Cảnh Bảo hơi lệch, nên duỗi tay chỉnh lại cho em ấy, cười cong mắt nói: “Anh của chị sao, anh chị gọi là chó con, bởi vì anh ấy cẩu lắm, vẫn là anh trai em tốt hơn.”
Cảnh Bảo: “…….”