Trời vừa hửng sáng, tớ đã bắt đầu thức dậy. Không phải do tớ dậy sớm đâu, mà là do mấy tháng này ngày ngắn đêm dài thôi.
Vừa uể oải vừa ngáp ngắn ngáp dài hoàn thành mấy cái thủ tục vệ sinh buổi sáng. Xong xuôi tớ soạn các môn hôm nay bỏ vào cặp sách rồi thay quần áo đi học.
- Xíu ới!
Tớ còn chưa kịp làm gì hết, bèn hú con em gái:
- Ê Nga ra bảo anh Trí đợi tao một lát.
Con em tớ nó còn đang ngáy khò khò nên có nói cũng như không, tớ bèn mặc áo sơ mi kết hợp với quần ngủ bẽn lẽn đi ra nói với Trí:
- Ờm... Trí đợi xíu nha, tớ chưa chuẩn bị xong.
Rồi chạy ù vào trong thay nốt cái quần.
Ôi mẹ ơi xấu hổ chết luôn! Biết chui vào đâu đây, xấu hổ quá, xấu hổ quá!
Tớ quên béng mất Trí đi sớm nên lề mề quá trời, tớ chạy giống ăn cướp lấy giày lấy mũ lấy áo khoác rồi phóng như bay ra chỗ Trí với vầng trán thấm mồ hôi:
- Tớ xong rồi đây!
Trí chờ hơi lâu nhưng không giận, cậu mỉm cười hất đầu:
- Lên đi tui chở.
- Ok.
Tớ ngoan ngoãn ngồi ra phía sau, còn Trí thì đang suy nghĩ cái âm mưu gì ấy mà cậu không khởi động xe.
- Không đi à Trí?
Trí quay đầu lại nhìn tớ cười cười:
- Xíu có muốn thử chở tui một bữa hong?
Muốn chứ đù mé, tớ thèm thuồng được lái con "ngựa chiến" của cậu lâu lắm lắm lắm luôn rồi í mà tớ ngại mở lời, được dịp như này quá ư là tuyệt vời ông mặt trời luôn.
Tớ gật đầu ngay không suy nghĩ tí nào.
Sau khi nghe chỉ dẫn cơ bản của Trí, tớ đã được yên vị ở ghế người lái.
- Ê tui tin bà được không đó?
Tớ tràn đầy sự tự tin cùng niềm phấn khởi hừng hực trong bụng:
- Có tin hay không thì Trí cũng cho tui lái rồi...
Tớ vặn nút, kéo ga, xe phóng đi cái vèo.
- Trí không được trách tớ đâu đấy!
Tớ nghĩ chắc giờ Trí hối hận lắm, nhưng tớ mặc kệ cậu vì giờ tớ thấy cực kì phấn khích.
- X... Xíu chạy từ từ thôi.
Tớ nghe giọng cậu nhỏ xíu vang lên, có chút run run chắc là lo cho tính mạng đây mà.
- Sợ thì ôm eo anh này bấy bê!
Tớ giở cái giọng đểu như mấy ông dê xồm, thật ra chỉ là nói đùa cho vui thôi ai ngờ Trí tin thật.
Trí luồn tay qua ôm lấy eo của tớ, hai bàn tay cậu đan vào nhau còn giọng nói thì dèo dẹo:
- Ụp pa làm bé sợ.
Nghe mắc ói chết đi được nhưng nó mắc cười, tớ cười ha há như đứa điên.
- Bé luôn cơ!
- Anh hông thương bé.
- Thôi đi ông già, nghe mắc ói quá!
Giọng cười khì khì của Trí vang lên, chắc là rất vui. Tớ cũng thấy vui, vì nhìn thấy cậu cười.
Rất nhanh đã đến trường, tớ quẹo xe điêu luyện như mấy vận động viên đua xe mà vào bãi đỗ.
Vừa gạt chân chống tớ đã nghe sau lưng vang lên tiếng nói cười ầm ầm rồi.
Lại là Trí và dàn harem của cậu ra.
Mấy bạn nữ vây quanh cậu đông lắm, toàn là clup fan của Trí không à. Tớ còn nghe nói sáng nào họ cũng đứng ở bãi đỗ xe chờ cậu tới.
- Anh Trí, nay anh được ai chở vậy ạ?
Trí hiền hòa cười:
- Bạn học của anh.
- Bạn học ạ? May quá!
- Anh Trí ăn sáng chưa ạ? Anh đi căn tin với tụi em không?
Và ti tỉ câu hỏi khác nhau, tớ hơi thấy cậu tội nghiệp vì sáng nào cũng gặp tình cảnh như này. Nhưng nếu tớ là Trí tớ sẽ cảm thấy sướng muốn chết.
Tay trái một đống em, tay phải một đống em đù mé thiên đường là đây.
Ở lại cũng chỉ là con ruồi nhặng hay cục đá ven đường thôi nên tớ kệ Trí đi lên lớp trước.
Dù Trí có gọi cầu cứu sáu ngày sáu đêm cũng mặc kệ.
- Tú Tú!
Tớ thấy bóng lưng quen thuộc đi trước, bèn vừa gọi vừa chạy lại. Tú không dừng hẳn mà đi chầm chậm sao á, cũng ra gì đấy.
- Nay mày đi sớm quá ta, chứ mấy hôm đi trễ lắm mà.
Tú không thèm nhìn tớ, qua loa trả lời:
- Ờ, nay có hứng.
Tớ cảm thấy cái tên này quá lạnh lùng, cũng không hỏi thêm gì hết. Tú lúc này mới nhìn tớ một cái, trách móc:
- Sắp thi rồi đấy mày còn không học hành tử tế đi.
Tớ phản bác liền, tớ rất chăm chỉ học mà bị cậu trỉ trích là không đúng.
- Tao học hành vẫn tử tế nhá Tú!
Giọng Tú vừa nặng vừa ghét:
- Toàn quây quanh Trí thì học hành cái gì, tao nghĩ cho mày tao mới nói thôi.
- Tao quây quanh Trí hồi nào? Với lại Trí chỉ bài cho tao hay lắm, mày không thấy điểm tao cải thiện hả?
Việc Trí thông minh ai mà không biết, vậy nên Tú cũng im lặng.
- Tao kệ mày đấy, không bao giờ khuyên mày nữa.
Tú nhanh chân đi trước, tớ không đuổi kịp vận tốc của cậu nên chỉ ở đằng sau thôi.
Cái gì mà khuyên chứ, tớ chẳng hiểu gì hết.
Vì tớ vào lớp trước Trí vào sau nên không ai biết bọn tớ đi cùng nhau. Cũng hơi may.
Hai tiết kiểm tra trải qua như địa ngục, tớ mệt sắp chết rồi. Tớ ngửa đầu ra ghế dựa lưng, than thở:
- Tú ơi, tao nghĩ não mình vắt kiệt nước rồi.
Không nghe thấy tiếng trả lời của Tú, tớ ngồi đàng hoàng lại chống cằm nhìn nó hí hoáy viết:
- Mày giận tao hả?
- Tao giận mày cái gì?
- Không biết, tao thấy mày giống giận tao.
Tú dừng bút, nhìn thẳng vào mắt tớ:
- Tao không giận mày, toàn suy nghĩ lung tung.
Tớ né ánh mắt của nó, cười ngờ nghệch đập vào người nó một cái:
- Ừa biết rồi, mày nghiêm trọng thế!
Đột nhiên có một giọng nói xé toang bầu không khí, là giọng của Huy.
- Ê chúng mày biết tin gì chưa?
Không nói biết thế nào được, thằng Huy vốn chẳng quan tâm ai biết ai chưa nó nói luôn sau một giây.
- Con bé Phương 8A đang hẹn hò với thằng Trí lớp mình chỗ vườn rau của trường ấy!
Đù đù đù tin hót hòn họt luôn!
Ai nghe xong cũng mồm chữ O miệng chứ A, rồi tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Dung hớn hở:
- Em Phương bạo vê lờ, đíu ngờ luôn mày ơi!
Mỹ còn gấp hơn, đã vội đứng dậy:
- Đi xem không?
Tớ sau lưng hai cậu cũng hào hứng:
- Đi, đi chớ!
Còn chưa kịp đứng dậy đi hóng hớt, đã thấy giọng của Phương gần ơi là gần.
- Anh Trí! Anh Trí nghe em giải thích đi ạ!
Trí với gương mặt khá tức giận đi vào lớp, mặc kệ Phương í ới gọi.
Bọn tớ được phen xem đờ ram ma tình cảm lâu lăm mới diễn ra một lần, nín thở đợi Trí nói.
Phương đi thẳng vào lớp luôn, mắt đã ươn ướt trông đáng thương lắm. Nếu tớ là con trai tớ sẽ dỗ ẻm nín khóc ngay chứ nhìn vậy ai chịu nổi.
Trí lòng như sắt đá mắt không thấy tai không nghe mà lôi sách vở ra học.
Cô nàng thấy Trí bơ mình thì mếu máo, nắm lấy tay cậu kéo đi kéo lại nài nỉ:
- Em xin lỗi mà, anh Trí đừng giận em.
Trí đẩy Phương ra, lạnh lùng nói:
- Đừng làm phiền tôi.
Phương bị đẩy vào góc tường tủi thân vô cùng, cô nàng ôm mặt chạy như bay ra khỏi lớp.
Không biết có chuyện gì xảy ra nữa, Huy chạy biến mất tiêu có lẽ là đi hỏi han nguyên nhân.
Một lúc sau cậu quay lại lắc đầu nguầy nguậy, chắc là không có được nguồn tin nào rồi.
Sau đó Trí cũng không nói chuyện gì luôn chứ bình thường cậu đã luôn mồm, tớ có hơi lo nhưng không dám hỏi sợ cậu đang bực.
Ra về, Trí gõ gõ vào vai tớ hai cái rồi ngoắc đầu ra hiệu bảo tớ đi cùng cậu.
Tớ kéo thêm Mỹ Dung đi cùng nên Trí ở đằng sau lận. Cho tới khi ra bãi đỗ xe cậu mới kéo cặp tớ lôi đi, giọng giận dữ:
- Bà lề mề quá đó.
Tớ bĩu môi:
- Là cậu vội vàng thôi.
Tới lúc này thiên hạ mới nhận ra tớ với Trí đi chung xe, tớ xấu hổ gần chết còn cảm thấy lành lạnh sống lưng nữa.
Trí kéo đuôi phụ tớ lôi xe cậu từ đống xe khác xung quanh, chật vật một lúc mới được.
- Trí chở hay tớ chở?
Trí ngồi ở sau xe rồi nên không nói nhiều mà vỗ vỗ lên yên xe biểu thị rằng từ chối chở.
- Rồi để tớ.
Tớ ngoan ngoãn leo lên, kéo ga cái ù chạy khỏi trường. Trí ôm eo tớ, không biết cậu có ngại không mà tớ ngại vê lờ. Bị người khác giới ôm nó có cảm giác lạ lạ mà ngượng ngượng sao í.
- Xíu biết chỗ nào thanh tịnh không?
- Hả? Trí muốn tu tiên hả?
Giọng cậu hờn dỗi hẳn:
- Không phải, tui đang bực muốn thư giãn tâm trạng thôi.
Tớ thì muốn về nhà lắm rồi, cơ mà cậu đang không vui tớ cũng không dám từ chối. Bèn chạy vào đường đồi đá trắng, chạy tút vô sâu. Ở đó có nhiều đồng lúa vừa lớn vừa rộng, rất thích hợp với yêu cầu của cậu.
Tớ cũng cẩn thận gọi về nhà bảo rằng bạn rủ học nhóm nên về muộn, cho gia đình yên tâm.
Trí ngồi trên bờ ruộng, bãi cỏ xanh ngắt mát mẻ hay bùn đất dơ đồ gì đó cậu không quan tâm luôn.
Tớ chưa bao giờ thấy cậu như vậy, bẽn lẽn lại gần:
- Cậu... với Phương xảy ra chuyện gì sao?