Bùi Thanh Thiển nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Ngoài cửa không có một ai.
Chuyện này là sao?
Cô mím môi, đề phòng mở hé cửa ra và híp mắt ngó ra ngoài.
Hành lang vẫn vắng tanh không một bóng người.
Nhưng trước cửa nhà cô lại xuất hiện một tờ giấy.
Bùi Thanh Thiển nhặt tờ giấy lên, thuận tay mở ra, vừa mở ra thì thấy…
Trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn sáu chữ.
Thiển Thiển, tớ rất nhớ cậu.
Cách gọi rất buồn nôn.
Trong số những người cô quen biết thì chẳng có ai gọi cô như vậy cả.
Bùi Thanh Thiển quay vào phòng khách.
Chữ trên giấy là chữ in.
Rất ngay ngắn.
Vậy nên con đường nhìn chữ đoán người đã bị bịt kín.
Hai tay Bùi Thanh Thiên chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ, rất cuộc là ai nửa đêm nửa hôm lại chạy đến nhà mình chỉ để gửi tờ giấy này nhỉ?
Chẳng lẽ là bạn mình?
Không.
Bạn mình không bao giờ bày trò đùa dai như thế này để trêu chọc cô …
Nghĩ vậy, Bùi Thanh Thiển đã thu hẹp được phạm vi người làm trò này, cô vò tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Nếu như người làm chuyện này là kẻ địch với cô…
Có lẽ cô đã đoán được người đó là ai.
“Reng reng.”
Chuông điện thoại vang lên.
Bùi Thanh Thiển nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ.
Đã muộn thế này mà ai còn gọi điện cho mình nhỉ?
Cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, là Mộ Diễn Chi gọi, cô nhấn nghe: “Alo?”
“Vợ, mở cửa đi.” Mộ Diễn Chi thở gấp.
Bùi Thanh Thiển cầm điện thoại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Mộ Diễn Chi đứng trước cửa, thở không ra hơi, cứ như anh vừa chạy tới vậy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn rồi đưa túi đồ đang cầm cho Bùi Thanh Thiển: “Này.”
Bùi Thanh Thiển thấy son môi trong tay Mộ Diễn Chi thì bỗng nhiên không biết phải phản ứng lại như thế nào.
Cô đang tìm việc làm thêm thì gọi nhầm cho Mộ Diễn Chi, không ngờ Mộ Diễn Chi lại hỏi có phải cô có chuyện gì không, cô không muốn anh biết nguyên nhân mình gọi cho anh nên mới nói bừa là bỏ quên son ở nhà…
Và nhờ Mộ Diễn Chi tìm giúp.
Đến khi Mộ Diễn Chi không tìm thấy thì chuyện này coi như không.
Nhưng Bùi Thanh Thiển không ngờ Mộ Diễn Chi lại đi mua một bộ son mới cho cô…
“Sao vậy, không thích à?” Mộ Diễn Chi hỏi.
“Không phải.” Tâm trạng Bùi Thanh Thiển rất bối rối.
Nếu trước đây Mộ Diễn Chi không nói chuyện ly hôn với cô và đưa son cho cô thì chắc chắn cô sẽ rất vui.
Vì chuyện đó chứng tỏ rằng …
Trong lòng Mộ Diễn Chi có cô.
Hết lần này tới lần khác nhưng hiện tại hai người bọn họ sắp ly hôn…
Bùi Thanh Thiển không nhận: “Son ở đâu đấy?”
"Anh nhờ bạn mua giúp.” Mộ Diễn Chi thật thà nói.
“Bao nhiêu tiền?” Bùi Thanh Thiển hỏi.
Nếu như không quá đắt thì cô sẽ mua lại, đỡ cho Mộ Diễn Chi cất công một chuyến vô ích.
Mộ Diễn Chi bình tĩnh nói: “Một triệu tệ.”
Bùi Thanh Thiển nghe thấy con số một triệu, vẻ mặt khó tin, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chi một triệu để mua bộ son này, anh điên rồi hả?”
“Không đắt.” Mộ Diễn Chi trả lời như chuyện rất đúng: “Vừa khéo em thích nên muốn bỏ tiền mua gì đó khiến em vui.”
Một triệu tệ…
Mua mấy thỏi son…
Còn nói không đắt?
Bùi Thanh Thiển bị quan niệm chi tiêu của Mộ Diễn Chi làm cho choáng váng, nhưng nghĩ lại, điều kiện gia đình Mộ Diễn Chi cũng thuộc loại giàu có…
Mua một bộ quần áo bình thường để mặc cũng đã có giá trị không nhỏ rồi.
Tưởng giá son cũng rất đắt là chuyện bình thường.
Trong lòng Bùi Thanh Thiển biện giải giúp anh rồi lại lải nhải, không có quan niệm chi tiêu cũng không đến nỗi không biết một bộ son bao nhiêu tiền chứ hả!
Cô giơ tay tới trước mặt Mộ Diễn Chi: “Còn hóa đơn chứ?”
Mộ Diễn Chi lấy hóa đơn ra: “Làm gì?”
“Trả hàng!” Bùi Thanh Thiển bất lực nói.
Mộ Diễn Chi không hiểu: “Tại sao phải trả?”
“Vì ngoài thị trường, bộ son này…” Bùi Thanh Thiển giải thích: “Chỉ khoảng bảy nghìn tệ.”
“Nhưng họ nói với anh bộ son này không sản xuất nữa…” Mộ Diễn Chi luống cuống nói: “Sản phẩm không còn sản xuất nữa thì chắc giá sẽ cao hơn chứ?”
Anh càng nói càng không chắc chắn…