Không sản xuất nữa?
Nói cách khác, tối nay anh không có cách nào kiếm cớ để gặp Bùi Thanh Thiển?
Vẻ mặt của Mộ Diễn Chi lập tức trở nên u ám: "Trên thị trường không có một thỏi nào nữa à?"
“Đúng vậy.” Thư ký thành thật trả lời: “Khi mã màu này vừa mới tung ra, nó đã được quảng cáo rất rầm rộ, hầu như tất cả các cô gái đều tự hào khi sở hữu thỏi son này."
“Ồ.” Nếu đã như vậy, vợ mình càng phải có một cây.
Mộ Diễn Chi nghiêm túc suy nghĩ, phải làm thế nào để có được thỏi son này.
“Lúc đó, vợ tôi cũng muốn mua, nhưng tiếc là...” Thư ký vừa nói vừa lắc đầu: “Lúc mua trên trang web, mới bị lag một chút mà đã hết hàng rồi."
Mộ Diễn Chi trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Mặc kệ cậu dùng cách gì, tóm lại là tối hôm nay tôi muốn thấy thỏi son này."
"..." Thư ký khóc không ra nước mắt, tổng giám đốc, đêm hôm khuya khoắt anh gọi cho tôi chỉ để làm khó tôi sao?
Ngay lúc anh ta chuẩn bị cúp máy...
Một câu nói khiến anh ta hộc máu truyền tới từ bên kia điện thoại.
"Đúng rồi, không phải cậu nói phụ nữ càng nhiều son thì càng tốt sao? Nếu vợ tôi đã thích loại son của hãng này thì tặng cho cô ấy một bộ đầy đủ đi." Mộ Diễn Chi thản nhiên nói: "Nói chung chỉ cần có thể mua được thì giá cả không thành vấn đề. "
Thư ký nghe nói như thế, hận không thể chạy tới bên tai Mộ Diễn Chi gào thét rằng: Tổng giám đốc, rốt cuộc anh có hiểu ý của tôi không!
Anh ta vừa mới nói với nói với Mộ Diễn Chi rằng rất khó mua được thỏi son này.
Nhưng Mộ Diễn Chi lại nói rằng anh muốn một bộ đầy đủ?
Thư ký muốn chết ngay tại chỗ cho Mộ Diễn Chi xem, khóc không ra nước mắt mà đồng ý, đêm hôm khuya khoắt anh ta phải rời khỏi ghế sô pha ấm áp, chuẩn bị đi ra ngoài tìm son môi cho Mộ Diễn Chi.
“Anh đi đâu thế?” Người phụ nữ thấy anh ta ra ngoài, lập tức hỏi.
“Tổng giám đốc Mộ muốn mua cho vợ anh ấy một bộ son môi.” Thư ký khai báo xong, lại nói số màu cho cô ấy: “Em cũng biết là bộ son này khó khăn như thế nào mới có được, đêm hôm khuya khoắt anh ấy bảo anh đi tìm, không phải là làm khó anh sao? "
Anh ấy thuận miệng phàn nàn với vợ, vốn tưởng rằng vợ anh sẽ đứng về phía mình, cho rằng Mộ Diễn Chi là một ông chủ vô lương tâm.
Đâu ngờ rằng cô ấy lại ôm mặt mà nói: “Vợ của tổng giám đốc Mộ hạnh phúc quá đi!”.
Nhưng hạnh phúc của cô ấy lại nằm trên nỗi đau của chồng em!
Em tỉnh táo một chút đi!
Thư ký hoàn toàn không thể hiểu suy nghĩ của vợ mình, bất đắc dĩ chuẩn bị ra ngoài...
Điện thoại lại vang lên.
Thư ký vốn không muốn trả lời cuộc gọi của Mộ Diễn Chi, nhưng lại không nỡ mất đi mức lương cao ngất trời này, anh ta hít một hơi thật sâu, nhấn nút nghe máy: “Tổng giám đốc Mộ, có chuyện gì anh cứ việc dặn dò. "
“Khi nào có thời gian, thuận tiện hỏi xem trên thị trường còn có mỹ phẩm hay đồ trang sức nào khó mua không.” Mộ Diễn Chi vừa rồi nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, cảm thấy rằng sau này anh có thể lấy cái cớ dùng đồ bị thất lạc ở nhà Bùi Thanh Thiển để gặp cô nhiều hơn: "Lấy giá thật cao."
Tổng giám đốc Mộ, anh thật đúng là người không thiếu tiền!
Thư ký suýt nữa phun ra một ngụm máu, thật đáng buồn là anh không thể chửi Mộ Diễn Chi trên điện thoại, nhịn một hồi lâu, cuối cùng nén lại nói một câu: "Vâng!"
Đêm khuya, mười một giờ.
Bùi Thanh Mạch ngồi viết đề toán cả buổi chiều, ngáp ngắn ngáp dài, trên tay vẫn cầm cây bút, viết một cách khó khăn.
“Được rồi, buồn ngủ thì đi ngủ đi.” Bùi Thanh Thiển vỗ nhẹ vào lưng Bùi Thanh Mạch.
“Vậy thì ngày mai em sẽ tiếp tục.” Bùi Thanh Mạch dụi mắt đứng dậy: “Chị, ngủ ngon.”
Bùi Thanh Thiển đợi cậu vào phòng ngủ rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa một cách có quy luật xuất hiện trong sự tĩnh lặng của màn đêm, tăng thêm một chút cảm giác kinh dị sợ hãi.
Bùi Thanh Thiển ngước mắt nhìn lên nhìn đồng hồ.
Lúc này đã là mười một giờ rưỡi...
Ai lại đến tìm cô lúc này?
Chẳng lẽ là Mộ Diễn Chi?
Không.
Chắc không phải là anh...
Nếu anh muốn mua son cho cô, chắc chắn là đã tới sớm rồi.
Vậy thì người ngoài cửa đó là ai?