“Cô đây không phải là đang nói nhảm sao?" Cố Thừa Viễn không nói nên lời mà đáp lại.
"Thật sự là con của anh à?" Tề Nguyệt vô cùng kinh ngạc, tiếp đó cứ như đã hiểu được gì rồi: "Chẳng trách anh bây giờ còn nhớ mãi không quên cô ấy!"
"Cô đừng nói bậy, ý của ông đây rõ ràng chính là đứa con trong bụng cô ta không hề có chút liên quan gì với ông đây!" Cố Thừa Viễn nói rồi, nhìn thấy hai người đều bày ra vẻ mặt không tin...
Anh ta hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích: "Từ hai năm trước, sau khi ông đây chia tay với cô ta, ông đây đã không ở một mình với cô ta thêm lần nào!"
"Thật hay giả vậy?" Bùi Thanh Thiển đúng lúc bổ sung: "Vậy lần trước ở bệnh viện. . ."
"Sửa lại một chút. . ." Cố Thừa Viễn nhận ra được lời mình nói không đủ chặt chẽ, lập tức bổ sung: "Không phải chưa từng ở một mình, mà là ông đây không hề chạm vào cô ta nữa!"
"Anh chạm vào được sao?" Tề Nguyệt lại bổ sung.
“Chỉ cần tôi muốn!” Cố Thừa Viễn biết rõ, anh ta và đối phương đã không thể nữa rồi…
Nhưng anh ta không muốn mất mặt trước mặt người khác, cố ý nói dối: “Cô ta chắc chắn sẽ tự nguyện đến tìm ông ấy!"
"Cô ấy quan tâm anh đến vậy hả?" Tề Nguyệt lại đào hố cho anh ta.
Cố Thừa Viễn ngước cằm lên: “Đương nhiên!”
“Nếu đã như vậy, anh giải thích đàng hoàng với tôi một chút, tại sao cô ấy lại bỏ rơi anh rồi hẹn hò với bố của anh vậy."
"Đó là bởi vì…" Cố Thừa Viễn suy nghĩ xem làm thế nào để gạt bỏ cái chủ đề nói chuyện này.
Bùi Thanh Thiển và Tề Nguyệt bèn nhìn nhau cười, tiếp đó người trước người sau cùng đi vào phòng làm việc của Cố Thừa Viễn.
Cố Thừa Viễn vừa nghĩ ra nên giải thích thế nào, vội đuổi theo thì cửa đã đóng lại.
Anh ta dùng sức vặn cái chốt cửa, nhưng lại vặn không ra.
Đáng chết!
Bọn họ lại khóa trái cửa rồi!
Trong phòng làm việc.
Bùi Thanh Thiển lấy từ trong ngăn kéo ra một tập văn kiện, đưa cho Tề Nguyệt: "Xem xem có hứng thú không."
"Ừm." Tề Nguyệt cầm lấy tập văn kiện, tùy ý nằm lên sofa, nghiêm túc lật ra xem.
Khóe mắt Bùi Thanh Thiển để ý động tác của cô ta, phát hiện cô ta xem xong liền ngồi thẳng người, khóe môi hơi vểnh lên.
Xem ra cái phương án này tám mươi, chín mươi phần trăm có thể giữ được Tề Nguyệt.
Thu tầm mắt lại, cô lấy máy tính ra, mở ra một file tài liệu, chuẩn bị những chi tiết cần thiết để đẩy mạnh phương án này.
Lúc đang làm đến phần dự thảo, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô không muốn ảnh hưởng đến Tề Nguyệt đang xem văn kiện, cầm lấy điện thoại đi qua một bên, sau khi kết nối, cô thấp giọng hỏi: "Alo?"
"Vợ, chuyện của em giải quyết xong chưa?" Trong giọng nói hờ hững của Mộ Diễn Chi, xen lẫn một tia uất ức khi bị phớt lờ.
Hỏi cái này làm gì?
Bùi Thanh Thiển nghiêng người dựa vào tường, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người Tề Nguyệt: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Không thể không nói, Tề Nguyệt không hổ là người xuất thân từ ngành mỹ thuật, cách ăn mặc, trang điểm cho người ta cảm giác đánh vào thị giác dữ dội, nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy cao ngất.
Môi đỏ thẫm phối với váy dài cùng màu, cho người ta cảm giác trưởng thành, gan dạ.
Trang sức đi kèm xinh xắn, có tác dụng làm nổi bật những nét chính trên người.
Càng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Em đã bỏ rơi anh ở bên ngoài, ít nhất là nửa tiếng rồi." Mộ Diễn Chi nhắc nhở.
Giọng nói đó, có sự ai oán không nói ra được thành lời.
"Vậy sao?" Bùi Thanh Thiển đang chuẩn bị nhìn đồng hồ, đột nhiên phát hiện Tề Nguyệt nhìn qua rồi.
Hai người ăn ý mà cười với đối phương một cái.
Tiếp đó ai làm việc nấy.
Bùi Thanh Thiển ấn vào màn hình điện thoại, nhìn lướt qua thời gian, quả thật đúng như anh nói...
Cô và Tề Nguyệt đã ở riêng trong phòng làm việc này, ít nhất ba mươi chín phút rồi.
Bất giác cười lên, cô nói: "Vừa nãy quên nói với tổng giám đốc Mộ, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, có điều những dự án mà bộ phận trò chơi của chúng tôi có thể bàn bạc với tổng giám đốc Mộ, đều đã bàn bạc hết rồi."
Sợ Mộ Diễn Chi không hiểu, cô tiếp tục bổ sung: "Sau này đẩy mạnh dự án, khi nào có quyết định to lớn cần để cho anh biết, chúng tôi sẽ thông báo cho anh..."
Tóm lại, gần đây bọn họ không cần thiết phải liên lạc nữa.