Bùi Thanh Thiển trước giờ không hứng thú với việc hóng hớt, nhưng lần này có một điều kiện tiên quyết bày ở đó, không biết vì sao cô lại có chút tò mò.
Do dự mãi, vẫn là theo Tề Nguyệt đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ ngơi không có một bóng người.
Tề Nguyệt lúc này mới yên tâm, tùy ý ngồi xuống, cô ta nói: "Không phải lúc nãy chúng ta vừa mới nhắc đến bạn gái cũ và bố của anh ta..."
Lời không cần phải nói hết.
Thật ra Bùi Thanh Thiển đều hiểu rõ, cô gật đầu.
Tề Nguyệt không thích nói như vậy, cô ta cảm thấy không đủ sảng khoái, thế là đợi sau khi Bùi Thanh Thiển ngồi xuống, chủ động đi đến trước mặt Bùi Thanh Thiển, thấp giọng nói: "Sau khi phát hiện, anh ta đã uất ức rất lâu."
Gặp phải chuyện này…
Đúng thật là không phải ai cũng có thể bước ra khỏi một cách nhẹ nhàng.
Bùi Thanh Thiển có thể hiểu được: "Chuyện này dù ai gặp phải thì cũng không dễ chịu.”
"Đúng đó." Tề Nguyệt cũng không phủ nhận điều này: "Nhưng mà sau này bạn gái cũ của anh ta đột nhiên lại đến tìm anh ta."
Bùi Thanh Thiển kinh ngạc nhìn Tề Nguyệt.
Như vậy mà vẫn muốn tìm anh ta hả?
Tề Nguyệt thấy khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc của Bùi Thanh Thiển, buông tay ra: "Anh ta tưởng bạn gái cũ muốn tìm mình để quay lại, ngại ngùng một hồi lâu, lúc chuẩn bị đồng ý, kết quả. . ."
Bùi Thanh Thiển không cần nghe đáp án, đã biết Cố Thừa Viễn nhất định sẽ rất bất hạnh.
Tề Nguyệt vui khôn tả mà nói: "Cô bạn gái cũ lại đi tố cáo với anh ta, nói phụ nữ của bố anh ta nhiều quá, bảo anh ta giúp cô ta khuyên bố đá hết những người phụ nữ bên ngoài đó đi!"
". . ." Bùi Thanh Thiển hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
"Sau chuyện đó, anh ta hoàn toàn thay đổi." Tề Nguyệt có chút cảm khái: "Không nói đến việc thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, mỗi lần có người thích anh ta, tỏ tình với anh ta, anh ta đều từ chối người khác, có đôi khi còn khiến người ta khóc nức nở."
Cô buông tay: "Có lẽ đây chính là cách tự chữa lành của anh ta sau khi bị tổn thương."
"Nhưng mà bị tổn thương dữ dội đến đâu, cũng không phải là lý do để anh ta phụ lòng người khác." Bùi Thanh Thiển dựa ra phía sau, quyết định chuyển đề tài nói chuyện sang công việc: "Phương án lúc nãy tôi đưa cho cô, cô xem chưa?"
"Có nhìn lướt qua, không hứng thú." Tề Nguyệt ngồi bên cạnh, nhìn Bùi Thanh Thiển: "Phương án cô đưa cho tôi tôi xem rồi, thư từ chức tôi đưa cho cô, cô xem chưa?"
Cô ta thật sự muốn đi.
Bất kể nói thế nào, cô ta cũng là bạn tốt của bạn gái cũ Cố Thừa Viễn.
Lúc đầu hai người không đến được bên nhau, đối phương còn hãm hại Cố Thừa Viễn như vậy, cái tên lòng dạ hẹp hòi như Cố Thừa Viễn, cứ mỗi ngày không có chuyện lại kiếm chuyện, bố trí công việc cho cô ta để dày vò cô ta…
Nếu như tiếp tục ở lại công ty này, không biết Cố Thừa Viễn sẽ lại làm gì để chỉnh cô ta.
"Trước khi xem thư từ chức, cô đi theo tôi đến phòng làm việc một chuyến."
Bùi Thanh Thiển đứng dậy.
Tề Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ nói: "Đi cũng phí công.”
"Không thử làm sao biết được?" Bùi Thanh Thiển hỏi ngược lại.
Bây giờ công ty đang gấp gáp đẩy mạnh dự án…
Nếu như Tề Nguyệt đi vào lúc này, vậy bọn họ chắc chắn phải tuyển dụng nhân viên mới, mà thông báo tuyển dụng đến khi chính thức đi làm, chắc chắn cũng phải cần một khoảng thời gian.
Nhưng Bùi Thanh Thiển bây giờ căn bản không có thời gian để lãng phí nữa...
Cô bắt buộc phải làm ra dự án đầu tiên trong thời gian ngắn nhất.
Tề Nguyệt thấy Bùi Thanh Thiển chắc chắn như vậy, do dự mãi cuối cùng vẫn đi lên theo.
Đến trên lầu.
Cố Thừa Viễn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai người bọn họ đi với nhau, trong đầu vụt qua một dự cảm không tốt, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm Tề Nguyệt hỏi: “Sao cô lại đi cùng cô ta…”
"Không được sao?" Tề Nguyệt phản bác.
"Không phải không được, mà là…" Cố Thừa Viễn âm thầm nhìn Bùi Thanh Thiển một cái: "Cô không nói chuyện đó với cô ta đúng không."
Tề Nguyệt không mang ý tốt nói: “Sao có thể, tôi nói hết rồi.”
Sắc mặt Cố Thừa Viễn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Người phụ nữ đó chẳng lẽ là người phụ nữ mang thai mà lần trước tôi nhìn thấy trong bệnh viện?” Bùi Thanh Thiển đột nhiên nghĩ đến còn có một màn như vậy, thuận miệng hỏi.
"Đúng, chính là cô ta!" Cố Thừa Viễn không chịu cầu tiến nói: “Bây giờ các người có thể mặc sức cười nhạo tôi rồi!”
"Tôi không hứng thú với việc cười nhạo anh." Trong lời nói của Bùi Thanh Thiển còn mang hàm nghĩa khác: “Tôi chỉ tò mò một chuyện.”
Cố Thừa Viễn không muốn để cô hỏi, nhưng nếu trực tiếp nói ra thì sẽ lại khiến người ta cảm thấy anh ta rất để ý đến bạn gái cũ…
Anh ta vì để biểu hiện ra mình đã quên đi đối phương, cố gắng giả vờ tỏ vẻ rất không quan tâm: “Cô nói đi.”
“Sau khi đứa con trong bụng cô ta được sinh ra, sẽ gọi anh là anh trai hay là gọi anh là bố.” Bùi Thanh Thiển thong thả ung dung hỏi.